Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 477: Thật đang tiếc khi phải nói rằng…

Cập nhật lúc: 2025-02-10 01:04:24
Lượt xem: 395

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ tới đây, Tống Đàm khỏi cảm thấy bực bội, với cái đà , e rằng trồng gì cũng mái che mất thôi.

Lão Triệu cũng cứng họng một lúc.

Nghĩ nghĩ một hồi, dứt khoát quân sư quạt mo: “Thế… chẳng bọc túi cho quả là ?”

Lời còn dứt, hai đẩy cửa vườn cây .

Tống Đàm chỉ tay về phía những cây đào trĩu quả mặt:

“Ông xem , là mái che hợp lý hơn, bọc túi cho từng quả thì tiện hơn?”

Lá đào dài hẹp, ken dày đặc, gió thổi phát tiếng xào xạc. Ở giữa là từng quả đào xanh trắng pha đỏ chen chúc , cái dáng dấp tranh mà lớn.

Cái vườn , mà bọc túi cho hết? Còn lấy thời gian, nhân lực mà bọc?

Lão Triệu lập tức câm nín, cần câu trả lời nữa.

Thật , từ lâu cả nhà tìm đủ cách đối phó với lũ chim trong vườn rau và vườn cây. Với khả năng hiện tại của Tống Đàm, giỏi lắm cũng chỉ đuổi sâu bọ tạm thời, mà còn triệt để lắm nữa.

Những con lớn cỡ thì chịu, đành bó tay thôi.

Vậy nên, ông lão Lý ban đầu còn đóng cả bù trong vườn rau!

cực kỳ sống động, còn khoác cho cái áo cũ. lũ chim bây giờ, đúng là càng ngày càng ngang tàng, coi trời bằng vung, tất nhiên, cũng loại trừ nguyên nhân đồ trong vườn quá ngon, cám dỗ quá lớn.

Tóm , chẳng tác dụng gì ráo! Chúng nó thậm chí còn tụ tập để họp hội nghị nữa kìa!

Chíp chíp chíp, ồn ào náo loạn.

Sau đó, Tống Đàm lên mạng mua mấy cái máy phát tiếng đuổi chim, , chim cũng , thế mà vẫn ăn thua.

May mà diện tích vườn rau lớn, Tam Bảo, Tứ Bảo canh giữ, thêm mấy con c.h.ó cỏ lớn một nửa, chạy tới chạy lui, tạm thời cũng miễn cưỡng trông chừng .

vườn cây thì khác.

Chưa đến chuyện khắp rừng đào là dây dưa hấu bò lan, tiện để bầy c.h.ó chạy rông, mà ngay cả cây cối cao thế , cành lá rậm rạp, chim đậu giữa chạc cây ngọn mà ăn vụng thì trời mới cản .

Dù Đại Vương to con, nhảy cao, nhảy xa, cũng thể nhảy lên tận cây !

Cuối cùng xoay xoay , vẫn là cách đơn giản nhất hiệu quả nhất.

Giờ thì , che chắn kỹ càng, kẽ hở nào, cho chú Trương chuyên trông coi vườn cây cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lão Triệu xong cũng chỉ trừ.

Lúc , cả ngọn núi đào xanh mướt mặt, ông cũng chút cảm khái, đúng là dễ dàng gì!

Sau đó, ông tò mò hỏi: “Loại đào mỏ quạ , hình như vùng ai trồng nhỉ? Thật sự ngon hơn đào bản địa ?”

Nhắc đến chuyện , Tống Đàm liền hào hứng.

Vùng chỉ một giống đào Ngũ Nguyệt Tiên, cũng là loại giòn ngọt, nhưng thành quy mô, nhà nào cũng chỉ trồng một hai cây cho vui, thành giống bao giờ cải tạo, nâng cấp.

Nói trắng , hương vị cũng bình thường thôi.

bây giờ thì…

“Loại đào mỏ quạ , thực giống đào bản địa của nhất, giòn ngọt, hương đào cũng đậm. Chỉ một điểm khác, chính là đầu quả cong, trông như cái mỏ quạ, nên mới tên gọi .”

Cũng chính vì cái mỏ đó, trong quá trình vận chuyển dễ gãy, nhưng may là chẳng ảnh hưởng gì đến chất lượng khi ăn cả. Chỉ là khi đưa lên kệ bán, chú thích rõ ràng, quả nào gãy mỏ thì trong phạm vi bảo hành.

Thao Dang

---

Tống Đàm âm thầm nhắc nhở bản .

"Chúng thử vài hôm , ngon khỏi chê luôn."

Vừa , cô đưa tay bẻ từng chùm đào mặt thả giỏ. Đừng tưởng đào vẫn xanh đỏ lẫn lộn, thực phần đỏ chín hẳn , ánh nắng chiếu vặn nhất.

Ngay cả mấy trái đào nhỏ xanh lè giờ cũng thể ăn , chỉ là vị ngọt đủ, ăn cảm giác chán hơn hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-477-that-dang-tiec-khi-phai-noi-rang.html.]

Nhắc đến hương vị, lão Triệu tin sái cổ!

Lúc ông mấp máy môi, rõ ràng uống xong một bát canh tuyết nhĩ mà bụng như thấy đói cồn cào...

Mới hái nửa giỏ thì bí thư Tiểu Chúc gọi điện.

"Tống Đàm, cô còn nhớ khoản trợ cấp vườn cây ? 300 tệ mỗi mẫu đất . Hôm đào sắp chín đúng ? đang giục bên họ xuống khảo sát đây."

Giọng cô hạ thấp:

" thấy năm nay đào núi nhà cô nhiều phết, bán lẻ thì cực quá. Để xem moi vài mối buôn lớn đáng tin từ đám ."

Tống Đàm gật đầu như giã tỏi: "Được đấy!"

Thậm chí cô quyết ngay, mai sẽ ruộng bẻ thêm một giỏ ngô nữa!

Nói nhỉ, để bán mà là để mấy cán bộ chính quyền vất vả cảm nhận tình chất phác ở nông thôn.

Lão Triệu kiên nhẫn chờ cô xong điện thoại, sốt sắng bảo:

"Dù thế nào thì cô cũng đừng quên nhé! Đào nhất định phần!"

" ." Tống Đàm dở dở . " còn bán hết cho mối buôn lớn đây , nhưng ông xem nông sản nhà thứ nào đủ sản lượng ?"

Lão Triệu càng lo lắng hơn:

" là về ! Bất kể thế nào, cái tình quen ở chợ thể quên . Sang năm cô mở rộng quy mô , cũng nhớ phần đấy!"

"Vì cô mà còn thuê luôn mặt bằng đây !"

Câu ...

Tống Đàm trực tiếp nhét giỏ tay ông : "Lo mà hái đào cho , đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa."

Thấy lão Triệu cầm giỏ vẻ mặt nhẹ nhõm, cô tiện thể hỏi luôn:

"À, gà vịt nhà bắt đầu đẻ trứng . Trứng vịt định muối trứng muối nên bán. trứng gà thì ngày nào cũng kha khá... Ông lấy ?"

"Còn hỏi ?"

Lão Triệu hài lòng: "Cứ giá , lấy hết. Mà ngày bao nhiêu trứng?"

Tống Đàm nghĩ ngợi, tổng cộng hơn trăm con gà con, lớn lên c.h.ế.t con nào.

Trừ vài con gà trống, còn đều bắt đầu đẻ . Dù còn non, tần suất đẻ định, nhưng mỗi ngày cũng tầm hơn 70 quả.

Bớt phần nhà ăn...

"Mỗi ngày 50 quả, 10 tệ một quả."

Lão Triệu: ...

"Mỗi ngày 50 quả? Cô còn là nhiều?! Thế mà gọi là nhiều ?! Người đến vơ phát hết sạch!"

"Hết cách ."

Tống Đàm thở dài: "Nuôi nhiều quá thì trông nổi. Thật mấy con nuôi chủ yếu để ăn. Nếu trời nóng trứng dễ hỏng thì cũng chẳng vội bán."

Lão Triệu tính toán trong lòng, 50 quả, giữ 10 quả ăn, bán 40 quả... Trời ơi! Ít quá mất!

Ông đành nhắc thêm một câu:

"Trứng muối thì nhớ để phần nhé. Còn cá trong ao nhà cô, to hết ? Vớt lên bán cho luôn ?"

"Không ." Trứng muối thì , cá thì .

Ngại thật, gần đây nhiếp ảnh gia riêng, ảnh sản phẩm trong cửa hàng cứ lộn xộn thế nào .

Một bên là ảnh 4K siêu nét, bên chỉ 720p... chênh lệch quá lớn luôn!

Không cô định lợi dụng máy của họ , chủ yếu là đông cho vui mà.

Loading...