Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 525: Không làm nhưng ăn ít.

Cập nhật lúc: 2025-02-17 15:51:26
Lượt xem: 379

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bí thư Tiểu Chúc tay cầm một cái bát, bên trong là hơn nửa bát đậu nành rang. Khi rang chỉ thêm chút muối, vỏ ngoài vàng sậm nứt , lộ phần bên trong bùi giòn.

Nhìn thì chẳng gì đặc biệt, nhưng ăn thì ngon dừng .

Lúc , cô nàng đang trân quý từng hạt, nhón một hạt bỏ miệng, nhai rôm rốp thở dài:

“Haiz, đậu nành mà cũng thể ngon thế …”

Trương Yến Bình cũng đang đóng gói đậu nành, kế hoạch hẳn hoi.

Đàn ông du lịch thì cần gì kế hoạch? Hỏi chính là xách túi lên và .

Hiện tại, điểm đến là vùng biển, vé cũng mua từ .

Vì Vân Thành sân bay, nên họ ô tô đến ga tàu cao tốc, đó thêm nửa tiếng đến Hoa Thành, đổi tàu điện ngầm sân bay.

Cuối cùng mới đến nơi cần đến: Hải Thành.

Đi chơi tất nhiên vui, nhưng nghĩ đến chuyện ăn đồ nhà thì đau lòng chịu nổi, đành dốc sức nhét đồ ăn vali.

Ba , ba vali, quần áo cuộn đại vài bộ, chỗ còn để dành cho đồ ăn.

Ngoài vali, mỗi còn đeo thêm một ba lô.

Góc ba lô là một túi , đề phòng hợp thủy thổ.

Kế tiếp là sáu quả đào to.

Sau đó, mỗi hai lọ tương ớt, cà chua bi hái ở bìa vườn đào, dưa chuột trong vườn rau, thêm một hũ đậu đũa muối chua…

Cuối cùng, là một hộp lớn đậu nành rang cho mỗi .

Tống Đàm tiện tay nhấc thử: …

May mà đến nơi thể bỏ ba lô xuống khách sạn, thì chắc oằn lưng mất.

Ngô Lan thì hiểu nổi:

“Chẳng mấy đứa du lịch ? Trên mạng Hải Thành đồ ăn ngon lắm, trái cây cũng tươi, cần gì mang lắm thế? Nặng c.h.ế.t !”

Trương Yến Bình thở dài:

“Bần tới phú dễ, từ phú về bần khó lắm ạ!”

“Ăn đồ nhà quen miệng , mang theo thì trong lòng bồn chồn lắm ạ, nhưng mà , chúng con tàu cao tốc buổi trưa, tàu ăn bớt một phần, chờ ở sân bay ăn tiếp một phần nữa, đến khách sạn thì cũng khuya thể ăn tiếp bữa khuya.”

Anh tính toán cực kỳ chi tiết, thấy Ngô Lan vẫn đồng tình, bèn tung đòn sát thủ:

“Đồ ăn ở khu du lịch đắt lắm.”

Ngô Lan: …

! Khu du lịch chắc chắn bán đắt! Hơn nữa vẫn là đồ nhà ăn yên tâm nhất.”

từng du lịch, dù quyết chịu nhưng cản nổi sự tò mò:

“Hải Thành mùa đông đúng ? Có khi nào nóng lắm ? Bên bây giờ cũng gần bốn mươi độ .”

“Không .”

Trương Yến Bình mở điện thoại :

“Con tra , bên đó cao nhất chỉ ba mươi tám độ. Hơn nữa, bây giờ là mùa thấp điểm du lịch của Hải Thành, nếu đợi trời lạnh mới thì du khách đông lắm, gì cũng xếp hàng, khách sạn chắc chắn cũng đắt hơn.”

Nói đến đây, ánh mắt Ngô Lan đầy tán thưởng:

“Trước đây cứ thấy Yến Bình như con nít, giờ , cũng dáng đáng tin đấy. Xem kìa, nghĩ chu ghê !”

Trương Yến Bình: …

Cũng là vì xài tiền của Kiều Kiều, nên đương nhiên thể phung phí . Nếu mà là tiền của Tống Đàm…

Thôi, dù là tiền của Tống Đàm, cũng dám xài hoang.

Thu dọn xong hành lý, chỉ chờ đến giờ xuất phát. Nhìn Bí thư Tiểu Chúc đang vui vẻ ăn đậu nành rang, Trương Yến Bình đột nhiên hối hận, nữa.

“Này, đừng ăn nữa, chốc lát mà nửa bát , ăn nhiều đậu nành dễ đầy lắm.” Chính xác mà là dễ xì .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-525-khong-lam-nhung-an-it.html.]

“À, .”

Bí thư Tiểu Chúc ở nông thôn rèn luyện hai năm, chẳng còn chút hình tượng thục nữ nào, thoải mái phẩy tay:

“Dù trong thôn cũng chẳng mấy , ăn xong dạo, cũng ai .”

Trương Yến Bình tối sầm mặt.

Bảo ! Trong cả thôn , chẳng ai sánh với đàn em dễ thương hồi đại học của , những đàn chị dịu dàng…

Ai nấy đều ăn uống quá sức tự nhiên!

Cũng may bạn gái.

Anh chia nhỏ đậu nành rang từng hộp, thở dài:

“Tống Đàm , sang năm trồng ít hướng dương ? Không hạt hướng dương nhâm nhi thấy thiếu thiếu.”

“Được thôi!”

Tống Đàm đang vớt trứng luộc , đám trứng luộc hôm qua, mớ trứng gà nhà tự nuôi do Kiều Kiều nấu riêng, ngon khỏi bàn.

Ngon đến mức Trương Yến Bình nghẹn trợn trắng mắt mà cũng nỡ ho một tiếng.

Ngay cả trứng gà bình thường cô mua, thêm chút hương đậm đà, ăn cũng trôi hơn hẳn.

Cũng vì thế mà lá tận dụng triệt để, cách xa tít núi vẫn rõ tiếng máy cắt “đát đát đát” việc ngừng.

Bí thư Tiểu Chúc thấy tiếng máy, thở dài một : “Làng mà thiếu thật , cắt mà cũng thuê từ làng khác.”

Thuê , cộng cả tiền xăng dầu cho máy móc, kể bao ăn, một ngày tốn hẳn 450 tệ! Không tí vốn liếng thì đúng là thuê chẳng nổi.

, ngoài nhà Tống Đàm , của mấy hộ khác trong làng cũng chỉ bán cho nhà máy thu mua cành cũ, chẳng đáng bao nhiêu.

Đang thở dài, Tống Đàm xếp trứng hộp: “Trời nóng, trứng để lâu , mỗi ba quả, ăn hết khi ngủ nhé.”

Trương Yến Bình nhận lấy trứng, nhét đều từng ba lô, kiểm tra sạc pin, dây cáp, kính râm các kiểu, chuẩn lên đường!

“Ê, khoan !”

Bí thư Tiểu Chúc điện thoại: “Mấy giờ tàu cao tốc chạy?”

Tần Quân xem điện thoại: “Ba giờ rưỡi – ba giờ ga là , một giờ xuất phát là .”

Bí thư Tiểu Chúc : “Vậy thì quá! Tống Đàm, lát tiễn họ ga xong đừng vội về nhé, đợi nửa tiếng, nhà mời chuyên gia đến, ba giờ bốn mươi tới ga.”

mà…”

ngại ngùng: “Lúc đó chỉ định nhờ vả miễn phí thôi, tiện thể xem làng tiềm năng phát triển gì … Ai ngờ… vị chuyên gia dẫn theo ba nghiên cứu sinh nữa.”

“Chuyên gia cũng họ Tống, họ hàng xa với nhà cô đấy, bình thường ở Viện Nông nghiệp, còn là giáo sư thỉnh giảng của một trường đại học ở thủ đô, chỉ mới dạy vài buổi dẫn theo mấy sinh viên .”

“Cô xem… tiếp đãi ?”

“Được chứ!”

Sau nửa năm lăn lộn, giờ nhà cũng chút nền tảng, Tống Đàm thoải mái hơn nhiều. Huống hồ, đây là đến tư vấn miễn phí đó nha!

Không đường dây quen , nếu quy hoạch bài bản, tốn ít tiền mà còn chắc mời đáng tin.

Giờ đừng ba , cả một nhóm nghiên cứu đến cô cũng tiếp hết!

“Chỉ là chắc đủ chỗ ở, lát cô hỏi xem nhà nào trong làng sắp xếp .”

Trương Yến Bình vội nhắc: “Đừng quên để đất trồng hạt hướng dương và kỷ tử nhé! Giờ ai cũng bắt đầu dưỡng sinh, kỷ tử chắc chắn bán chạy!”

“Với lúa mì nữa, nhân bánh thì dùng đồ nhà , mà bột mì , nghĩ mà khó chịu!”

“Biết , !” Tống Đàm mất kiên nhẫn đẩy : “Đi du lịch cho vui , đừng lo lắng nhiều quá.”

Thao Dang

Trương Yến Bình hậm hực: “Anh chờ Kiều Kiều mà…”

Vừa xong, Kiều Kiều như cơn gió lao : “Chị ơi, em chào tạm biệt xong ! Lúc em ở nhà, chị nhớ chăm sóc Đại Vương, Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, Ngũ Bảo, Lục Bảo, Thất Bảo với cả Đại Bạch nha!”

“Còn nữa!”

Cậu nhóc phi lên lầu: “Em dời Đại Điền sang phòng chị , chị đừng bắt nạt nó nha! Nó tuy việc nhưng ăn siêu ít luôn đó!”

Loading...