Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 542: Làm thịt heo không?
Cập nhật lúc: 2025-02-20 17:39:09
Lượt xem: 383
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực , chất lượng cỏ lát năm nay đến bất thường, đến mức Tống Hữu Đức sống mấy chục năm cũng từng thấy.
Có điều, cây cối trong ruộng thì lớn kiểu gì cũng khó mà chắc. Ngoài việc canh tác cẩn thận, chăm sóc chu đáo , đôi khi còn phụ thuộc trời đất. Vì , cả nhà xúm trầm trồ một lúc cũng thôi, chẳng ai để trong lòng.
Cho đến khi chiếu cỏ của Tống Đàm cái rẻ nhất cũng bán 999 tệ, cái đắt nhất lên đến 1599 tệ...
Chỉ là chiếu cỏ thôi mà!
Chuyện thật sự khiến lão Tống rung động, đến mức lúc chọn nguyên liệu đan chiếu cũng cực kỳ cẩn thận.
Giờ ông chỉ tiếc là lúc chẻ cỏ lát tỉ mỉ hơn, khiến một phần lõi giữa chẻ lệch.
Phần lõi cứng, khi đan giống với lá cỏ. Nếu chỉ là sợi nhỏ, vẫn thể đưa để tăng độ bền.
nếu to quá, chỉ thể chẻ thêm một nhát để gọt bỏ phần lõi già .
Bởi , mỗi lựa chọn nguyên liệu, Tống Hữu Đức đều méo mặt xót xa.
Lúc Tống Tam Thành ôm , thực trong góc cũng chẳng còn nhiều, chỉ gom một bó to bằng hai cánh tay ôm trọn.
Vậy mà Tống Hữu Đức vẫn tiếc!
Ngày thường chắc chẳng đến mức , chẳng qua là vì cháu gái bán đắt quá, khiến ông cứ nơm nớp lo lắng, sợ mua về soi , mắng cả nhà vô lương tâm...
Trong lòng ông lão áp lực, dù đan chiếu kiếm ít tiền, ông cũng dám khoe với Vương Lệ Phân.
Cũng may là khoe, nếu bà vợ đ.ấ.m cho một trận, ép ngoan ngoãn ngay tức khắc.
Hơn nữa, những năm khi đan chiếu, cỏ lát phơi khô vốn màu vàng, chỉ loại sấy mới chút xanh xỉn, sáng lắm.
năm nay, ngay cả phần lõi chẻ cũng xanh mướt, còn óng ánh dầu.
...
Tống Tam Thành thì nghĩ nhiều như .
Xanh mướt, óng ánh thì ? Dù gì cũng là phần thừa định dùng để lót chuồng heo thôi! Cả cái thôn chắc chỉ nhà ông keo kiệt như .
Thời tiết nóng bức, mấy con heo chạy đầy sườn đồi, tìm chỗ râm mát dài, trừ lúc ăn thì chẳng buồn về chuồng.
Mỗi tối, nền chuồng đều xịt nước cho hạ nhiệt, cũng còn trải rơm rạ nữa.
bảy con heo, một bó cỏ nhỏ thế , Tống Tam Thành mà thấy còn chẳng đủ lót hết nền chuồng, chút chật vật.
Dù , cũng chỉ bấy nhiêu.
Ông nghĩ nhiều, chỉ thấy mấy con heo thấy kêu ầm lên, cứ như bụng là hố đáy . Ông tùy tiện rải đều đống cỏ lát chuồng, đó xách nước đổ thêm.
Ai ngờ mới lưng một chút, hai con heo rừng nhỏ xíu bóng cây lạch bạch dậy, chạy thẳng chuồng.
Đến khi ông xách nước , thấy đám heo đang nhai cỏ "nhóp nhép nhóp nhép"...
Tống Tam Thành ngây , vô thức xông .
Cỏ ăn thì , mau ngăn mới !
kỹ.
Thôi xong, nền chuồng chỉ còn mẩu vụn, chẳng còn nổi một cọng nguyên vẹn, giờ ngăn cái gì nữa? Muốn ăn thì cứ ăn .
Nhìn lâu thêm chút, ông bỗng nhận .
Heo... gì đó sai sai?
Sao to quá ?!
Thao Dang
Nhà nuôi hai con heo trắng lớn, loại phát triển nhanh, đến cuối năm khi nặng đến 300 cân, tất nhiên, đó là trong điều kiện chăn nuôi khoa học.
Chăn nuôi khoa học là gì?
Là nhốt trong chuồng, ngày nào cũng ăn, ăn, ăn, cho chạy nhảy, còn bổ sung thức ăn giàu dinh dưỡng để vỗ béo...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-542-lam-thit-heo-khong.html.]
Như , giống heo một năm thể đạt hơn ba trăm cân!
Mà loại heo trắng của nhà ông, 300 cân cũng chuyện thể.
Mấy con heo trắng , nếu nuôi thì nặng 300 cân cũng chuyện khó.
mà heo nhà bọn họ ngày nào cũng chạy khắp núi, gặp mưa thì thích lăn lộn bùn đất, vận động ngừng… Vậy thì lấy nhiều mỡ mà tích?
Thế nhưng, đàn heo nuôi sáu tháng , con nào con nấy béo , cái đám heo trắng ít nhất cũng hơn 200 cân, còn mập hơn cả heo trong ký ức của ông lúc nhỏ!
Hồi xưa khi đội sản xuất nuôi heo, chỉ riêng con thôi cũng đủ để đem lên huyện triển lãm!
Ông cúi đầu cái gáo tay, mỗi ngày cũng chỉ trộn ít cám mì, cám gạo, còn là cơm thừa canh cặn, rau dại, rong trong ao, với mấy quả bí đỏ già rơi vỡ…
Những thứ thức ăn để lên mỡ chứ?
Ông sang ba con heo đen mới mua về, rõ ràng nhỏ hơn một vòng, nhưng cơ thể săn chắc, bốn chân đạp xuống đất lực lắm.
Nhìn thì béo, nhưng cân nặng chắc chắn nhẹ.
Còn hai con heo rừng mới đưa về gần đây thì vóc dáng càng nhỏ hơn, giờ đang hăng m.á.u húc núi, cắn nát cỏ lát trong miệng mà húc loạn xạ, chút mỡ nào thì cũng chạy cho tan hết …
mà… sức chúng nó mạnh quá ?
Đâm cây một cái mà cả cây cũng rung như sắp đổ luôn…
---
Khi Tống Tam Thành về nha và lẩm bẩm câu , ông chú Bảy mà chảy nước miếng: “Anh heo nặng 200 cân , là thịt một con ?”
Không cần gì nhiều, chỉ cần con heo trắng thôi.
Nó mập, đến lúc đó lấy mỡ heo cắt một miếng, cho nồi mà rán, rán đến khi tóp mỡ giòn rụm, vàng óng, thơm nức mũi, rắc chút muối lên…
Ôi chao! Ngon đến rụng cả răng mất thôi!
Tống Tam Thành: … ực!
Mỡ rán xong đổ bát, đợi đông thành màu trắng, mỗi nấu ăn chỉ cần múc một muỗng…
Phải , dùng mỡ heo xào rau, nhất là rau xanh, ngon gì sánh ! Mỡ heo cũng thể dùng để kho thịt, nấu canh, còn thể nhân bánh bao…
mà, giờ con heo mới 200 cân, nhỡ nuôi thêm một thời gian, cuối năm nó lên 300 cân thì ?
“Không , giờ thịt nó đáng.”
Ông sang gợi ý: “Không còn đậu nành ? Con mang lên trấn ép dầu, chắc chắn cũng thơm lắm.”
Ông chú Bảy liếc ông một cái: “Cả vườn hạt dẻ chỉ tới ba mẫu đất trồng đậu nành, ba mẫu đậu nành thu hoạch bao nhiêu ? Một nhà mà nấu nồi giò heo cũng mất nửa bao, còn đòi ép dầu?”
Tống Tam Thành: …
Dù thì heo thể thịt .
Ông bèn đề nghị tiếp: “Không còn mè đen ? Mè cũng ép dầu … tháng thu hoạch ép một mẻ, đảm bảo thơm lừng!”
“Ui dào!” Ông chú Bảy nhịn mà chế giễu: “Nửa mẫu mè đen, thu về mấy hạt? Ép dầu chắc cũng chỉ ba, bốn chục cân, tính xem, ba, bốn chục cân dầu thì xào mấy bữa cơm hả?”
Thấy ông chú Bảy quyết tâm ăn thịt heo, ông` đành bịa thêm lý do: “Không ! Chuyên gia , mỡ heo cho sức khỏe, ăn nhiều dễ sinh bệnh!”
Lần thì ông chú Bảy cứng họng.
Mỡ heo cho sức khỏe?
Ông còn kịp cãi thì thấy Quách Đông bước sân: “Chú , chú đừng mấy chuyên gia linh tinh! Ai bảo mỡ heo chứ? Nó lắm !”
“Không chỉ , mà còn thể trị bệnh nữa đó! Bọn cháu học Đông y, dùng cái để chữa bệnh lắm! Với dinh dưỡng cũng phong phú lắm!”
“Chủ yếu là cái gì cũng chừng mực, ngày nào cũng ăn đồ béo ngậy thì dù ăn tiên đào cũng bổ quá mà sinh bệnh, thể trách mỡ heo .”
Nói xong, cô mới sực nhớ : “Ủa? Tống Đàm ạ? Kim tử của sấy khô ? Bên sắp nấu cơm đấy ạ!”