Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 545: Có nên để lại hạt giống không?
Cập nhật lúc: 2025-02-20 17:39:14
Lượt xem: 372
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc quét sạch chậu dưa hấu, mới thời gian chuyển móng vuốt sang đống củ ấu bên cạnh.
May mà thứ vỏ, ăn còn bóc , thêm hai công đoạn nên mới nhét đầy bụng trong chốc lát.
Dù , khi ông chú Bảy tranh thủ lúc nấu ăn phòng khách lấy cái chậu lớn quen dùng nhất, thấy thùng rác gần như vỏ củ ấu và vỏ dưa hấu lấp đầy, ông khỏi sững :
“Giờ ăn nhiều thế , lát nữa cần nấu ít cơm ?”
Nhắc đến cơm trưa, cả đám phấn khởi lên.
phấn khởi thì phấn khởi, cái bụng đồng ý!
Lúc củ ấu trong tay, ăn trách nó chiếm chỗ, thật sự là khó xử quá mà!
chuyện bếp núc xưa nay đều do ông chú Bảy quyền quyết định, căn bản cần ai góp ý, lúc tự quyết định:
“Vừa còn nấu cơm, trưa nay ăn mì lạnh .”
Ông tính toán một chút: “Giá đỗ hôm qua ủ còn một chậu, lát nữa vườn hái mấy quả dưa chuột bào sợi, thêm ít tương ớt xanh xào thịt bò, rán vài quả trứng… Canh thì nấu tuyết nhĩ nhé. Haizz…”
Ông tỏ vẻ miễn cưỡng: “... Đành chấp nhận .”
Giáo sư Tống cùng đám : …
Nếu những ngày mà gọi là ‘chấp nhận’, bọn họ thể ‘chấp nhận’ cả đời luôn!
trong mắt ông chú Bảy, những món chẳng cần kỹ thuật quả thực là tạm bợ, còn về bữa ăn ngày mai, ông ý tưởng mới.
“Tống Đàm, tối nay nếu việc gì thì chúng ít đậu phụ , tiện thể thả lưới bắt cá, mai hầm cá trắm cỏ với đậu phụ, đậu phụ Tứ Xuyên. Ta còn muối thêm ít chao, lòng đỏ trứng vịt dầm tỏi băm các ăn ? Được thì luôn một ít.”
Trời ơi!!!
Đây rốt cuộc là những ngày tháng thần tiên gì ? Đám thầy trò đều hạnh phúc đến mức nên lời.
Mãi đến khi Ngô Lan gọi Tống Đàm:
“Tống Đàm, con tiệm tạp hóa một chuyến , với họ , nhờ đổi năm ngàn tệ về đây.”
Tống Đàm ngẩn : “Lấy tiền gì ạ?”
Ngô Lan thu dọn chăn phơi nắng cứng đơ đáp: “Trước đó con nhờ bà lão Lý với mấy khác xử lý kim tử, còn đưa tiền cho họ… Cũng tại quên mất, họ lớn tuổi , quen dùng điện thoại, lấy tiền mặt… Trong nhà còn ba trăm tệ, nghĩ nên chuẩn thêm một ít.”
Thật đây trong nhà vẫn để sẵn tiền mặt, thỉnh thoảng đánh bài nhỏ biếu xén gì cũng dùng đến. thuê hái đào tiêu hết, trời nóng, trấn , nên cứ kéo dài mãi.
Sáng nay ngân hàng, bà mới cố ý nhờ đổi tiền.
Tống Đàm gật đầu: “Vậy để con chuyển khoản cho họ nhé?”
“Được!”
Năm ngàn tệ thôi mà, Ngô Lan giờ cũng còn xem nặng nữa. Nghĩ một chút gọi với theo:
“Khoan … con bảo cha con mang theo một chậu củ ấu .”
Củ ấu trong ao nhiều thì nhiều, ít cũng ít, dù cũng định bán, cứ xem như đồ ăn vặt thôi. Tống Đàm cũng keo kiệt đến mức đó, lập tức đáp lời, xách chậu thẳng đến tiệm tạp hóa.
Tiệm tạp hóa cách nhà cũng một đoạn, bộ cũng mất mười mấy phút, nhưng Ngô Lan nhận hai đứa con đều sợ nắng, vì thế càng sai vặt thoải mái hơn.
Chỉ là Tống Tam Thành lặt củ ấu đến phát chán, lúc hớn hở dậy:
“Để xe máy cho! Nắng thế mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-545-co-nen-de-lai-hat-giong-khong.html.]
“Lặt củ ấu , ai như ông , ngốc nghếch một hái cả đống.”
Tống Tam Thành: …
Ông đành ấm ức xuống tiếp tục công việc.
…
Bên , Tống Đàm bước tiệm tạp hóa nhỏ.
Nói là tiệm tạp hóa, nhưng thực nó khác xa với mấy cửa hàng tiện lợi ở thành phố. Chỗ bé đến tội nghiệp, hàng hóa cũng ít đến đáng thương, nhưng ít món gợi nhớ về tuổi thơ.
Chỉ tiếc rằng nhiều món ăn vặt hiếm ở thành phố, bây giờ nhà cô cũng chẳng mấy ai thích nữa.
“Thím Vương, cháu bảo cháu đến đổi năm nghìn tệ.”
Tống Đàm đẩy cửa kính bước , phụ nữ đang xem TV bên trong lập tức dậy:
“Ai dà! Đàm Đàm hả? là khách quý nha… Về cũng lâu nhỉ? Sao chẳng thấy cháu loanh quanh trong thôn gì cả… Nhìn làn da xem, ở nhà dưỡng ghê, trắng nõn nà!”
Tống Đàm thầm nghĩ: Cháu trong thôn vì ngoài cũng lái xe, hoặc thì cũng lên núi hết .
ngoài miệng vẫn tươi: “Do cháu di truyền từ mà ạ.”
Thím Vương gật đầu vẻ hiểu : “Mẹ cháu bây giờ đúng là hưởng phúc, con cái đều ở bên cạnh. Nhà cháu trồng trọt mà cũng tiếng tăm hẳn … Nhìn bà kìa, giờ áp lực gì, da dẻ hồng hào, tinh thần phơi phới!
“Cha cháu cũng thế, ngoài ai cũng bảo trẻ cả mấy tuổi.”
Tống Đàm hì hì: “Phải ạ? Chắc do đây cháu xa, cha nhớ thương nên già , giờ cháu về thì yên tâm hơn mà! Đây , thím Vương, sáng nay cha cháu mới vớt củ ấu, mang biếu dì một chậu nè.”
“Ai dà!”
Thím Vương mở ngăn kéo đếm tiền mặt, kinh ngạc : “Giỏi thật đấy! Cháu về nhà cũng nửa năm nhỉ? Đây là đầu tiên dì ăn đồ nhà cháu đó.”
Cũng , ban đầu lúc thuê trong thôn việc, nhà Tống Đàm còn bao cơm, trong nhà càng ngày càng đông, họ quyết định tăng tiền công chứ nấu ăn nữa.
Dân trong thôn nhiều lắm cũng chỉ nhà họ trồng cái gì, chứ từng nếm thử. Không rõ là nhà họ Tống tính cách khác biệt, là bọn trẻ cách đối nhân xử thế, mà nửa năm trôi qua , mà chẳng ai từng cầm nổi một quả đậu nhà họ về nếm thử.
Cũng lạ thật!
Ở thôn quê, ví dụ như nhà ai trồng dưa hấu, chắc chắn sẽ gửi cho , bạn bè mỗi một, hai quả. Cùng lắm là khách sáo vài câu, bảo cứ ruộng hái mà ăn thoải mái.
Dù biếu tặng, nhưng nếu thuê việc, lúc về thế nào cũng gói cho họ túi đào hoặc ôm hai quả dưa về nhà, đó là lẽ thường tình.
Ở thôn quê, coi trọng giá trị kinh tế, mà quý trọng tình nghĩa và mối quan hệ hàng xóm láng giềng.
Tống Đàm quy tắc . vấn đề là, nếu ngay từ đầu để mùi vị nông sản nhà cô, thì dân làng sẽ kéo đến xin đổi cây giống, đồng ý đây?
Nếu đổi , cây nhà mọc kém hơn nhiều, thì giải thích bây giờ?
Chưa kể còn những kẻ ganh tị, ghen ghét, thích phá đám nữa chứ!
Chỉ riêng chuyện thuê đất, nếu nhờ giữ kín, thì chắc chắn thể dễ dàng bao núi như , hoặc ít nhất giá thuê đất cũng tăng lên đáng kể.
bây giờ thì…
“Thím Vương, chuyện cũng trách cháu.”
“Mẹ cháu ban đầu cũng định mời nếm thử. dì cũng đấy, nhà cháu đổ hết tiền trồng trọt, đào với dưa hấu thì bao hết . Xe đến chở hàng ngày nào cũng đến đúng giờ, còn chê sản lượng đủ cơ mà, nên nhà cháu cũng ngại chẳng dám biếu ai nữa…”
Thao Dang
Cô giả vờ tự trách một câu, cầm lấy năm nghìn tệ, tiện thể hỏi:
“À đúng , thím Vương, cháu bảo hỏi thử xem, rau nhà cháu năm nay trồng lắm, đến vụ cần giữ hạt giống ? Nếu cần thì cháu sẽ để dành nhiều thêm một chút.”