Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 549: Buffet siêu hời.
Cập nhật lúc: 2025-02-20 17:39:21
Lượt xem: 363
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô gái chỉ ống kính.
“Không , chị ạ.” Kiều Kiều giơ máy mặt: “Ống kính phong cảnh thì đều ở chỗ em. Anh trai bảo là sự cho phép của khác thì mặt họ.”
“Chờ chút nữa khi nào đồ ăn thì em sẽ xoay máy .”
Nghe nhóc sắp xếp như , đối phương càng vui vẻ, thuận miệng hỏi: “Thế trưa nay bọn em cũng ăn buffet ?”
“Dĩ nhiên ạ!”
Trương Yến Bình tới: “Xa xôi lặn lội leo núi, vượt biển, đến đây mà ăn một bữa thì thật với bản . Hơn nữa…”
Anh hạ giọng: “Một trăm tệ ở chỗ bọn cũng chỉ gọi một đĩa tôm hùm đất thôi.”
Haiz, thật bây giờ thèm cơm nhà… khổ nỗi trong balo chỉ còn mỗi tương ớt với đậu nành.
“ cũng … mà tôm hùm đất ngon lắm á!”
Cô gái cuối cùng cũng tìm tri kỷ.
Trương Yến Bình cũng thở dài: “ thế, khi về kiểu gì cũng mò bờ ruộng kiếm ít tôm. Mùa hè mà tôm hùm đất thì chẳng linh hồn luôn.”
Kiều Kiều chớp mắt: “Em ăn tôm hùm đất bao giờ… Anh ơi, thế linh hồn của em ?”
Cậu nhóc thật sự từng ăn.
Tôm hùm đất chỉ mới nổi vài năm gần đây thôi, hồi đó cũng mấy video ngắn dạy nấu ăn tràn lan như bây giờ. Đừng là nhà họ Tống, cả làng cũng chẳng ai ăn thứ .
Dù gì thì trong làng vô thứ để ăn, mà con thì sơ chế lách cách, ít thịt.
Trương Yến Bình: …
Anh lau mặt, nghiêm túc : “Chắc là biến thành ánh sáng .”
Cô gái: … Phụt!
Bình luận nổ tung:
[Hahahaha tôm hùm đất, kẻ săn linh hồn!]
[Không thể , mỗi ăn khuya đều nó mê hoặc.]
[Các đúng là vô dụng, chẳng qua chỉ là tôm hùm đất thôi mà? thể ăn cả bầy con cháu nó để triệu hồi linh hồn!]
[Người ở , còn thể dùng chiêu "tỏi băm cay nồng hầm sốt bí truyền" để cứu vớt linh hồn đây!]
[Biến thành ánh sáng thật ? Đích Tiga thích vị tôm hùm đất nào?]
[Chắc là vị quái vật…]
[! Phải là vị hạt nhân chứ!]
Bình luận cứ thế sôi nổi dứt, ngay cả những mới xem cũng cuốn cuộc trò chuyện đầy hào hứng…
Trong khi đó, Kiều Kiều và đang chuyện thì bỗng thấy một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh. Một bóng dáng quen thuộc lao vọt qua họ.
Mấy đều sững sờ, đó cô gái mới chỉ tay:
“Cô hừ cái gì chứ! Sáng nay hình như cô đ.â.m , còn thèm xin đấy!”
“Thật á?” Kiều Kiều vội ngoảnh đầu , nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng đối phương.
Bình luận trong livestream lập tức xôn xao.
[Cô hừ cái gì đấy]
[Ai dám hừ với thầy Kiều Kiều nhà ! Lại còn đ.â.m nữa…]
[Sao lúc nào du lịch cũng gặp thể loại , chẳng tí ý thức gì cả]
[Nghe giọng điệu thì rõ là đầu ]
Thế nhưng Kiều Kiều để tâm đến chuyện , chỉ thấy Tần Quân đang vẫy tay ở khu lấy đồ ăn, liền lập tức giơ máy lên.
“Các bạn nhỏ ơi, ăn cơm thôi nào! Để dẫn xem buffet hải sản giá một trăm tệ nhé! Chắc chắn là ngon lắm luôn!”
Cậu nhóc thấy rằng, trong phần bình luận lướt qua mấy dòng đầy ẩn ý:
[Khuyên streamer đừng kỳ vọng quá cao…]
[Ý là… kỹ đánh giá mạng , trọng tâm chủ yếu là "rẻ" thôi…]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-549-buffet-sieu-hoi.html.]
[ là… rẻ thật…]
Ý là ?
Tần Quân cầm điện thoại lướt sơ qua, sững .
Lúc , Kiều Kiều nhanh chóng lao nhà ăn.
Ngoài dự đoán của , dù nhà ăn trông hoành tráng, nhưng quầy đồ ăn bố trí thành hình chữ U bao quanh bốn phía như các quán buffet khác, mà chỉ một hàng ngắn ngủn.
So về quy mô, thậm chí còn lớn bằng buffet sáng của khách sạn lúc sáng.
Trương Yến Bình đột nhiên linh cảm chẳng lành.
Giây tiếp theo, chỉ thấy Kiều Kiều kêu lên một tiếng đầy phấn khích:
“Đây chính là buffet hải sản ? Nhiều quá trời luôn!”
“ mà…” Cậu nhóc sờ bụng, vẻ mặt chút ủ rũ, “Kiều Kiều ăn nổi nhiều như , sẽ lỗ vốn ?”
Bên cạnh, một cô gái cũng ghé qua, sắc mặt cứng đờ:
Thao Dang
“Buffet… hải sản?”
Bạn trai cô lập tức xoay ngoài tìm hướng dẫn viên:
“Anh lừa bọn ? Đây mà là buffet hải sản ? Rõ ràng là buffet thức ăn nhanh thì !”
Không sai, dãy bàn dài, chẳng thấy những món hải sản chính hiệu, đó là một nồi to tướng súp ốc trắng hầm bí đao chiếm vị trí trung tâm. Bên cạnh là mì xào gạch cua, bún xào sò điệp, cơm chiên tôm hùm… và xôi hấp với nhím biển.
Phải thật, nếu xét về nguyên liệu, thì đúng là hải sản thật.
vấn đề là… buffet lãng phí, mấy món chính tinh bột mắt, ăn bao nhiêu mới đáng đồng tiền bát gạo đây?
Kiều Kiều cũng đơ .
Cậu nhóc sang Trương Yến Bình đầy mong chờ, nhưng chỉ thấy đối phương đang dán mắt phòng livestream, vẻ mặt cũng đầy bất lực.
Ai cũng , lòng hiếu kỳ của dân mạng là vô tận. Lúc , thấy Kiều Kiều lừa một vố, đạn bình luận bay vèo vèo, cả phòng livestream tràn ngập khí vui vẻ.
[Hahahahaha buffet hải sản rẻ quá mà!]
[Anh hướng dẫn viên nhớ mặt đấy, dẫn đoàn tâm ghê!]
[Phải công nhận, cơm chiên tôm hùm trông cũng đầy thịt đấy, nhưng cảm thấy đáng trăm tệ thế nhỉ hahahaha]
[Nhìn bác gái quầy múc đồ ăn kìa, đảm bảo cửa chọn lựa ]
[Xin hỏi, món xôi hấp nhím biển … nhím biển thật sự mặt trong đó ?]
[Sao ? Cái vỏ nhím biển đấy còn gì?]
[Cố lên Kiều Kiều, tinh túy của buffet là ăn cho đáng tiền!]
[Cười xỉu, ăn lời từ chỗ ít nhất cũng ba đến năm bát cơm đấy, Kiều Kiều trụ nổi ?]
[Thật cũng khó, vì chỉ cần sốt nhà Kiều Kiều là thể ăn ba bát cơm …]
[Hình như… hình như là thật…]
Lúc , Tần Quân bỗng sáng mắt, lặng lẽ mở balo , bên trong chỉ tương thịt bò xào ớt xanh, mà còn sốt tỏi ớt đơn giản nhất, thậm chí cả nửa chai dưa chua muối chua cay nữa!
Trương Yến Bình cũng mở balo:
“Chẳng hôm nay mang mấy thứ ?”
Tần Quân mỉm đầy ẩn ý:
“Cảm giác mang theo vẫn an tâm hơn.”
Trời ạ, đạn bình luận cũng sững sờ:
[Chỉ cần mấy thứ , ăn cơm trắng cũng lời vốn chứ đừng buffet…]
[Không đến mức đó, nhưng chắc chắn là lời!]
[ nhớ kỹ chỗ , tới nhất định mang theo bánh bao và sốt ớt!]
Mọi đang chuẩn ăn thì đột nhiên, một trận ồn ào vang lên từ phía cửa!
Âm thanh nhỏ, Kiều Kiều liếc mắt một cái liền thấy cô gái lúc nãy mặt đỏ bừng, trông vô cùng kích động, liền theo phản xạ chen . Đi cùng đôi tình nhân còn một cặp vợ chồng trung niên bế theo đứa trẻ, mấy họ đang lớn tiếng cãi vã, thỉnh thoảng còn huơ tay múa chân, trông vẻ như sắp đánh đến nơi.
Hướng dẫn viên du lịch là chịu trách nhiệm chính, lúc đang cố gắng chen giữa đám đông, kẹp đến nỗi chân tay luống cuống, chống đỡ hết nổi!