Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 567: Con trai của Mao Trụ.
Cập nhật lúc: 2025-02-24 04:19:31
Lượt xem: 382
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gói hàng cuối cùng to hơn hẳn mấy cái .
Tống Đàm xách đồ qua:
"8 cân cá khô, 2 cân tôm khô, gửi đến khu Vạn Hòa Viên ở Thủ Đô."
Anh Tiểu Trương suy nghĩ một lát:
"Vạn Hòa Viên tận mấy khách quen nhà cô đó, là hộ nào ?"
Thật đúng là cảm ơn shipper của khu Vạn Hòa Viên, chỉ vì mở nắp hộp tương ớt xanh t.hịt bò trong thang máy một cái, mà nhà Tống Đàm bỗng dưng thêm ba khách mới.
Mấy khoe khoang thêm một vòng, thế là khách hàng tăng theo cấp nhân… Bây giờ chỉ riêng khu Vạn Hòa Viên đến 19 khách !
Tống Đàm: …
Nhà nào ? Cô cũng quên mất , lật sổ xem …
---
Nhà Tống Đàm náo nhiệt, các hộ khác trong thôn cũng rộn ràng kém.
Ví dụ như nhà Mao Trụ.
Ông ăn một bữa no căng ở nhà lão Tống, tay trái xách một con cá trắm cỏ mười cân, tay ôm một quả dưa hấu hơn chục cân, chậm rãi lê bước nắng gắt về nhà. Con cá vẫn còn sống, quẫy đành đạch!
"Ối giời ơi! Đây là loại cá 40 tệ một cân nhà Tam Thành ?!"
Vợ Mao Trụ giật b.ắ.n , nhịn trách móc:
"Ông đúng là! Biết cá nhà đắt như thế còn vác về con to thế !"
Mao Trụ cũng ngượng ngùng:
" bảo lấy mà Tam Thành cứ ép. Anh còn định đưa thêm hai con nữa!"
mấy phụ giúp ai nấy đều dám nhận.
Ối trời ạ! Bình thường cá trắm cỏ to, đừng hai con, ba con họ cũng cầm thoải mái.
cái cảnh giành giật cá hôm nay với hôm qua kìa, 40 tệ một cân mà giành như thể 40 xu , giờ ai còn mặt mũi mà lấy nữa? Nhà Tam Thành vẫn đang gánh cả đống nợ mấy chục vạn tệ đấy!
Quan trọng là, bữa trưa nếm thử, ai cũng thấy xứng đáng giá tiền!
Thế là một hồi nhường qua nhường , mỗi ngại ngùng xách một con cá về, lòng đầy bối rối.
Mao Trụ giải thích:
"Tam Thành , đồ nhà bán ngoài thì tính tiền, nhưng mấy em vất vả giúp đỡ, trong nhà với đừng nhắc chuyện tiền nong."
Tam Thành là lý cả. Đánh cá việc nhẹ nhàng gì, đến giúp mà đòi tiền công, thì nhà ông cũng thể tính toán chi li.
Còn về quả dưa hấu… đến mức , dưa vốn định bán nữa, tặng nếm thử cũng là tình nghĩa.
Thao Dang
vợ Mao Trụ vẫn thấy áy náy:
"Thì ông cầm hai con cá diếc cũng mà… Con bán ít cũng bốn, năm trăm tệ!"
"Còn quả dưa hấu nữa, giá bao nhiêu, nhưng chắc chắn rẻ…"
Miệng lẩm bẩm nhưng tay vẫn nhanh nhẹn thả cá nước để rọng.
Mao Trụ đành đáp:
"Thôi thì nhà việc gì, cứ đến giúp là …"
Nói xong, vợ Mao Trụ vui vẻ hẳn lên:
" lúc con trai tối nay về! Anh đem dưa ngâm nước , tối cá om, ăn dưa hấu!"
Rồi bà cảm thán:
"Thằng bé , đúng là phúc ăn uống!"
Mao Trụ thì ngớ :
"Không lễ Tết gì, nó về ?"
"Ông gì lạ thế?" Vợ ông trợn mắt:
"Con mùng bảy , giữa chừng về nào! Khó khăn lắm mới tích đủ ít ngày phép, tranh thủ lúc vắng về một chuyến, quá là bình thường!"
Lễ Thanh Minh nghỉ ngắn, dịp 1/5 vé xe khó mua, Tết Đoan Ngọ đông… Nếu cứ hoãn mãi, chẳng lẽ đợi đến Trung Thu?!
Mao Trụ làu bàu:
"Nó tận thành phố ven biển xa thế gì…"
Chỉ riêng tàu cao tốc hơn sáu tiếng, xa mới lạ! Một chuyến về quê tốn cả ngàn tệ, Mao Trụ nghĩ thôi cũng thấy xót tiền!
Ông bàn với vợ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-567-con-trai-cua-mao-tru.html.]
"Lát bà hỏi nó thử xem, là tìm công việc ở thành phố gần gần thôi? Bên đó giá nhà cao quá! Chỗ rẻ nhất cũng mấy vạn một mét vuông, mua nổi?"
Đừng con trai ba năm, ba mươi năm, hai vợ chồng già bọn họ cũng gom nổi tiền đặt cọc.
đàn ông lớn , lấy vợ sinh con thì mái nhà chứ?
Trong thôn đùa: "Lỡ cô gái bản địa nào ưng nó thì ?"
đùa là đùa, ai cũng hiểu, dựa mà con gái chọn nó chứ?
Nói chung, Mao Trụ hiểu gì về phát triển kinh tế, ông chỉ rằng giá nhà bên đó quá đắt, con trai mua nổi! Chi bằng về thành phố gần đây tìm việc, cha cũng thể giúp chút tiền đặt cọc…
Hơn nữa, hai vợ chồng cũng tuổi , ốm đau, con cái ở gần còn tiện chăm sóc.
Nói đến chuyện , vợ của Mao Trụ cũng đau đầu:
"Biết đây? Hôm Tết một , mà nó còn nghĩ tụi trói buộc nó nữa..."
Trương Mao Trụ suy nghĩ một lát:
"Hay là... tối nay ngóng thử xem nó ở nhà mấy ngày? Nếu ở thêm hai ngày nữa, sẽ hỏi Tống Đàm một chút, xem công việc đường hướng gì ?"
Ông hạ giọng với vợ:
"Bà đó thôi, đồ nhà Tống Đàm mắc lắm! Người vay mấy trăm vạn, còn mời giáo sư Tống, từng lên bản tin, đích tới chỉ đạo, mới thành quả như bây giờ!"
Nói xong, ông nhịn mà tự hào khoe:
"Hôm nay còn chạm cốc với giáo sư Tống nữa đấy!"
Dĩ nhiên, cũng chỉ mỗi một ly, đó vùi đầu ăn uống, chẳng ai còn tâm trí mà quan tâm tới rượu nữa!
Kết quả là một cân rượu, cả bàn bảy tám ông chú mà uống mãi vẫn hết.
Vợ Mao Trụ lập tức hít sâu một :
"Vay mấy trăm vạn á?! Cô bé đó ngày nào cũng híp mắt, ai ngờ giỏi dữ chứ!"
Mà cũng , bản lĩnh vay mấy trăm vạn, còn quen chuyên gia lớn, nuôi cá mà bán bốn mươi tệ một cân...
Vậy thì chắc chắn Tống Đàm năng lực!
Nếu giỏi như , cô hiểu về cái ngành của con trai thì ?
Ngày mai tìm Ngô Lan chuyện mới ! Nghe nhà họ còn thuê vận chuyển cành với hái lá nữa, mai cũng luôn!
---
Ga tàu cao tốc.
Trương Yến Bình kéo vali, chạy la:
"Đói c.h.ế.t mất! Mau mau mau về nhà ăn cơm thôi!"
Xe taxi ở cổng ga cứ đến , ba họ đó, phía thêm một trai trẻ nhập bọn.
lúc taxi đỗ , Trương Yến Bình nhanh chóng thò đầu hỏi:
"Chú ơi, thôn Vân Kiều, trấn Thanh Khê, bao nhiêu tiền?"
Ối chà! Đi đường xa đấy!
Bác tài lập tức phấn chấn:
"Lên xe lên xe, 300 ?"
"Không !" Trương Yến Bình từ chối ngay: "Thuê xe từ trung tâm thành phố còn 200 thôi!"
Bác tài cũng vui:
"Đón xe ở ga tàu cao tốc vốn dĩ xa hơn mà... Hay là thế , 280 , bốn chia cũng mắc!"
"Ai bốn , tụi ba !" Trương Yến Bình nhượng bộ: "220!"
"À ..." Anh thanh niên phía lên tiếng.
"260!" Bác tài cũng chịu giảm quá nhiều: "Ba thì cũng vẫn là ba chỗ thôi!"
Cuối cùng cò kè mặc cả một hồi, bác tài thở dài:
"Thôi , 230! Đi lẹ , là mấy xe phía hối nữa! mà trai phía vẫn chở theo, trai, thế? Nếu trung tâm thành phố thì chỉ cần trả 30 thôi."
Cậu trai khẽ :
"Tình cờ ghê, cũng đến thôn Vân Kiều."
Bác tài: "..."
Ánh mắt ông bỗng trở nên kỳ quặc:
Cậu trai , vì để mặc cả, ngay cả chiêu mà cũng dùng tới luôn hả?!
Trương Yến Bình: "...!!!"