Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 569: Ai mới là kẻ thiệt thòi đây?
Cập nhật lúc: 2025-02-24 04:19:35
Lượt xem: 371
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A, cái ...
Trương Yến Bình và Tần Quân đều im lặng.
Chỉ Kiều Kiều ngây thơ hỏi: "Vậy Thiên Vũ, tặng quà là để tăng lương ?"
Trương Thiên Vũ ha ha: "Bọn xét theo thành tích, mà thành tích của cũng tạm . Tăng lương dễ thế, nhiều nhất là tặng quà xong, phân công ít lính mới hơn, đỡ rắc rối, kiếm tiền nhẹ nhàng chút."
"Vậy..." Kiều Kiều ngẫm nghĩ một lúc : "Vậy tức là tặng quà cũng tăng lương. Không tặng quà cũng tăng lương. Thế thì cứ tặng quà? Không tặng ?"
Trương Thiên Vũ há miệng định phản bác, nhưng nghĩ nghĩ , chẳng . Nhìn ánh mắt tò mò của Kiều Kiều, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tìm một cách ví von:
"Là thế , quan hệ giữa lớn phức tạp lắm. Ví dụ như xin nghỉ phép về nhà, tổng cộng năm ngày. Nếu tặng quà, đơn xin nghỉ sẽ duyệt ngay. Nếu tặng, khi từ chối với đủ loại lý do, nào là đang bận, nào là khóa đào tạo..."
"Nếu thì chỉ còn cách xin nghỉ phép cá nhân, mỗi ngày trừ 200, năm ngày mất toi 1000, em xem, lỗ nặng ?"
" là lỗ nặng." Kiều Kiều đầy thương cảm, cứ như đang : "Anh ngốc quá !"
Trương Thiên Vũ khựng , còn tưởng nhầm, thấy Kiều Kiều bắt đầu đếm ngón tay:
"Chú Mao Trụ lấy tổng cộng năm cân , Thiên Vũ, tặng mấy cân thế?"
"Ba cân." Trương Thiên Vũ giải thích: "Sau đó bảo lấy thêm chút nữa mà cha chịu."
"À, ba cân." Kiều Kiều tính toán: "Ba cân , ba vạn tệ, thể xin... 150 ngày nghỉ phép!"
"Anh Thiên Vũ, lỗ nặng đấy!"
Trương Thiên Vũ: "..."
Anh bật : "Ai với em một cân một vạn hả? Anh là nhà em, nhưng cũng cần phối hợp với cha chứ?"
Kiều Kiều ngạc nhiên: "Trà nhà em giờ vẫn bán giá mà. Bọn em còn cửa hàng online, bán hai trăm cân đó!"
Chỉ điều tiền thì thấy , chỗ trích một ít, chỗ tiêu một ít, thành tiền tiền , đến giờ vẫn còn nghèo rớt mồng tơi.
---
Lúc , vợ của Mao Trụ đang ở nhà cá.
Con trai nhắn tin bảo lên xe, cô bèn g.i.ế.t con cá trắm cỏ luôn, lúc g.i.ế.t còn thấy xót nữa, con cá lớn thế , chắc chắn là khỏe lắm!
Bình thường nhà ba ăn, chỉ cần một con cá hai ba cân kèm thêm chút món khác là đủ . lúc chuẩn , bà chợt nghĩ: Cá tận 40 tệ một cân, sẽ ngon đến mức nào đây?
Còn chồng bà, Mao Trụ, bình thường ăn uống thế nào cũng từng như hôm nay! Giữa trưa ăn no căng bụng, mà vẫn bật quạt dạo trong nhà cả buổi.
Thế là bà cắn răng, cắt nửa con cá luôn!
Bà cũng chẳng nấu món cao cấp gì, cá trắm cỏ mà, cứ nấu kiểu nhà thôi.
Nửa con cá cắt miếng, tiên rửa sạch bằng nước muối, ngâm một lúc cho sạch hết bẩn. Sau đó ướp muối và bột năng, chờ dầu nóng thả chiên giòn.
Cái mùi thơm đó...
Không xa, ngay cả trần nhà cũng vang lên tiếng lạch cạch, chắc là mèo hoang ngửi thấy mùi !
Vợ Mao Trụ cũng hít hà theo, nhịn nổi, bốc một miếng cá chiên xong ăn thử…
Ôi ơi!
Bảo bán 40 tệ một cân chứ!
Nếu sớm ngon thế , bà cũng … … mua hai cân chứ ít gì!
mà, đắt quá!
Nghĩ , bà cố gắng nhịn thèm, nhanh chóng thái hành tây, gừng, tỏi, ớt hiểm, cho tất cả chảo dầu phi thơm, xào chín, đó đổ nồi đất, thêm nước, bỏ cá , để lửa nhỏ hầm từ từ…
Giữa trưa ăn no căng bụng, mà Mao Trụ vẫn lảng vảng bếp: "Mùi cá thơm quá…"
Thấy ông đưa mắt về phía giỏ đũa, vợ trừng mắt: "Chưa hầm xong !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-569-ai-moi-la-ke-thiet-thoi-day.html.]
"Với , chẳng trưa nay ăn ?"
Mao Trụ cuối cùng cũng dám tay: "Trưa nay ăn là cá diếc, tuy t.hịt mềm thật, nhưng xương nhỏ quá trời! Nếu sợ hóc xương, ăn còn nhanh hơn nữa!"
Thao Dang
---
Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng cũng đến tối.
Mong đợi mãi, cuối cùng trời cũng tối.
Dưa hấu trong bể nước lạnh buốt, cá kho thơm nức mũi, mái nhà, con mèo qua , sốt ruột kêu "meo meo" ngừng...
Mãi đến khi một chiếc taxi cuối cùng cũng dừng cửa!
Trương Mao Trụ vui mừng chạy đón, chẳng rõ là đón con trai đón nồi cá kho nữa.
Thế nhưng, bước xuống là Trương Thiên Vũ với dáng vẻ tiu nghỉu, sắc mặt xám xịt. Trong lòng ông giật thót, thậm chí còn chẳng kịp xem chiếc taxi tiếp.
"Sao thế?" Ông căng thẳng hỏi.
"Không gì." Trương Thiên Vũ giật giật khóe miệng, cảm thấy chính là kẻ ngốc lớn nhất lịch sử.
Hồi đó, lúc mang biếu, thật sự nghĩ đó chỉ là đặc sản quê nhà, đắt lắm cũng chỉ ba, năm trăm tệ một cân. Thế nên còn khách sáo với rằng nhà gửi ít đồ, nể mặt thì nếm thử xem .
Hôm , quản lý vỗ vai , vẻ mặt niềm nở, khen ngớt: "Trà ngon, ngon..." Lúc còn thầm nghĩ, bảo quản lý, EQ cao thật! Chỉ một chút thôi mà tâng bốc lên tận mây xanh, cũng thấy ngại.
Tan , còn hăng hái mua ngay một cuốn "Kỹ năng giao tiếp EQ cao", hăm hở ngấu nghiến.
Bây giờ nghĩ ... EQ cao cái quái gì chứ!
Anh đúng là thằng ngốc!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trương Thiên Vũ càng thêm cay đắng.
Cái bộ dạng mà bảo chuyện gì, ai tin cho ?
Trương Mao Trụ ngửi thấy mùi cá kho mà chẳng còn chút thèm ăn, chỉ thở dài: "Thiên Vũ , chuyện gì thì cứ . Bây giờ cha kiếm cũng ít tiền. Nếu con thật sự nghỉ việc, ở nhà một hai tháng cũng ."
Lâu hơn thì .
Con cái mà ở nhà lâu, đến cũng chán, c.h.ó cũng ghét, cứ ngoài vẫn hơn.
"Không." Trương Thiên Vũ vẻ mặt nghiêm túc của cha , đành khó nhọc nặn một nụ méo mó:
"Chỉ là con ngờ, cân đó giá một vạn tệ..."
"Có gì mà ngờ chứ!"
Trương Mao Trụ tưởng con trai đang kiếm cớ: "Cha bảo một vạn tệ một cân mà! Chẳng lẽ cha bậy chuyện chắc? Nói thật, đắt như , tặng cha còn thấy ngại nhận nữa là. Huống hồ cũng cho ..."
"Ấy, khoan, con là ý gì?" Ông lẩm bẩm cảnh giác con trai: "Cha cho con nhé! Món quà lớn như thế, nhà khả năng tặng . Nếu con cần cửa cần nẻo để cơ quan, cha đây tiếc gì mà biếu xén.
chỉ là thuê mà cũng đem quà cáp thế , con thấy kẻ ngu ?"
Chẳng !
Trương Thiên Vũ thầm nghĩ: Con chính là kẻ ngu đây !
Hai cha con bước sân.
Trong sân, một con mèo mướp vằn vện, cánh tay hoa văn như xăm trổ, đang sốt ruột vòng quanh cửa bếp, ánh mắt hung dữ nhưng tiếng kêu mềm nhũn đến kỳ lạ.
Trương Thiên Vũ sững sờ, đó ngửi thấy một mùi hương nức mũi:
"Cá kho gì mà thơm thế ?"
"Trời ạ!" Trương Mao Trụ quýnh lên: Nồi cá hầm lâu lắm , đừng để một lát nữa nhừ nát mất!
"Mau rửa tay , vì chờ con mà cơm đến giờ còn ăn đấy."
bây giờ mới đến bảy giờ mà, buổi tối mùa hè bảy giờ, muộn lắm ?
Suy nghĩ đó chỉ lướt qua đầu Trương Thiên Vũ trong giây lát. Một làn hương thơm nữa ập tới, chẳng bận tâm gì nữa, vội vàng chạy rửa tay.