Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 707: Mồm miệng đỡ chân tay.
Cập nhật lúc: 2025-03-17 02:31:27
Lượt xem: 324
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lãnh đạo: … Mấy đều vì đường xá quá tệ mà đổi loại cây trồng, thế mà còn bảo là " lo lắm" ?
Chắc ông định nghĩa từ " lo" với .
Cái gì mà trầm mặc, rõ ràng là mồm miệng lanh lợi lắm!
Giữa lúc chiếc xe xóc nảy bần bật, lắc lư ngừng, cuối cùng cũng gian nan lết tới làng Vân Kiều.
Ngô Lôi sắp lắc cho tan tành luôn , giờ chỉ còn đủ sức cố gắng chỉ đường:
"…Phía rừng trúc đó… đúng đúng, rẽ trái… thấy ? Chính là căn biệt thự đấy!"
Chiếc xe cuối cùng cũng bon bon quẹo con đường bê tông phẳng lì. Khoảnh khắc xe dừng , ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc , Kiều Kiều chạy xe ba bánh từ phía những tấm bạt phơi đậu tới, tò mò Ngô Lôi:
"Anh Lôi Lôi, dẫn bạn đến việc hả?"
Ánh mắt ngây thơ trong trẻo của nhóc dừng lãnh đạo và thư ký Vương, rõ ràng hiếu kỳ với hai ông chú trông vẻ "đặc biệt" .
Thư ký Vương thì từng xem livestream , nên :
"Thầy Kiều Kiều , bọn ghé nhà em ăn bữa cơm, mua ít đồ, tiện ?"
Kiều Kiều “A!” lên một tiếng, mắt sáng rỡ!
Cậu vội vã vặn ga, lái xe phóng vù trong sân:
"Chị ơi, bạn của em tới mở họp lớp ! mà lúa còn chín thì đây?"
Mọi ngơ ngác: Họp lớp với lúa thì liên quan gì tới ?
Dù trong đám , duy nhất từng xem livestream là thư ký Vương, mà bận tối mặt tối mũi, chỉ xem vài nên chẳng nắm bắt tinh túy gì cả.
Rất nhanh, Tống Đàm bước ngoài:
"Kiều Kiều, chị dặn em phơi đậu mà?"
Kiều Kiều “A!” lên một tiếng, ngay lập tức quên béng vụ họp lớp. Cậu vội vàng chạy xe ngoài sân, đổ đậu từ trong xô lên tấm bạt nhựa, mặc dù tối thu dọn phiền phức, nhưng ai bảo nhà họ còn cái mẹt nào nữa .
Còn chuyện vì mỗi đoạn đường ngắn như thế mà vẫn chạy xe…
Ừm, bởi vì xe Đại Đoá xinh thế cơ mà, cưỡi nhiều chút thì nó sẽ buồn đấy.
Tống Đàm bốn mặt… thế nào cũng thấy họ chẳng giống chung nhóm chút nào nhỉ?
May mà Ngô Lôi vẫn còn tác dụng, giờ mới chủ động giới thiệu:
"Đây là Lệ… , đây là bạn , Trương Thần. Anh mua ít đồ ăn. Còn đây là hai bọn gặp đường, trong ngành thu mua cho chính quyền thành phố."
Nói xong, tràn đầy mong chờ Tống Đàm:
"Đàm Đàm, như tính là kiếm khách cho nhà ?"
Lời thốt , chỉ Tống Đàm mà cả Trương Thần lẫn hai bên chính quyền cũng qua.
Tống Đàm: …
Khó mà đánh giá. Kéo khách đấy, nhưng kéo trọn vẹn thì ?
cô vẫn gật đầu:
"Kéo . Có điều nhà giờ chẳng gì để bán cả."
Dù thu mua thì lượng hàng đủ, mà tính hoa hồng đây chứ!
Ngô Lôi ngẩn ngay.
Tống Đàm cũng thấy lạ, bình thường Ngô Lôi dù đầu óc chậm chạp nhưng mấy tháng qua việc cũng đàng hoàng, dễ dụ bằng mấy đồng lẻ, từ tới giờ từng đòi hỏi gì.
Sao hôm nay tự nhiên nhắc tới chuyện …
Cô tò mò hỏi:
"Anh Lôi, thiếu tiền ?"
"Ừ." Ngô Lôi hề thấy hổ, mà gật đầu thật mạnh:
"Anh nợ Trương Thần năm trăm tệ."
Rồi giải thích:
"Anh tới thành phố Ninh gặp Lệ Lệ…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-707-mom-mieng-do-chan-tay.html.]
Chắc là sự thông minh của đều dùng để bảo vệ danh tiếng của Lệ Lệ , lúc ấp úng chẳng rõ lý do:
"…Thấy hợp lắm, nên chia tay. Lúc về chẳng tiền, may mà đưa về."
"Anh nghĩ là đưa ít tiền đường, thể để chịu thiệt ."
là thằng nhóc cho nghèo mạt rệp luôn !
Bên cạnh, Trương Thần bày vẻ mặt đành lòng thẳng.
Tống Đàm thở dài, lúc ngược chút cảm thông với Trương Thần:
Thao Dang
"Anh Lôi, lớn từng mà lấy một bạn tri kỷ, cũng nên cân nhắc đấy…"
Nói xong, cô thả cho Trương Thần — cạn lời từ nãy giờ — sang hai bên chính quyền thành phố.
Dù hàng , thêm một mối quan hệ là thêm cơ hội kiếm lợi ích mà, mời ở chắc chắn sai!
Cô mỉm :
"Đường xá xa xôi dễ gì tới đây, dù giờ gì để bán, nhưng một bữa cơm thì vẫn thôi."
"Trời nóng lắm, nhà ạ."
Cả nhóm phòng khách thì khi ngang qua sân trong, phụ trách thu mua của bên chính quyền thấy đang bận rộn rải đậu nành lên tấm bạt nhựa, tò mò hỏi:
“Đây là đang gì ?”
Tống Đàm thuận miệng đáp: “Năm nay đậu nành mùa, nhà định phơi thêm ít đậu để tương. mà mấy tới sớm quá, giờ tương còn xong .”
“Vậy mấy thứ xong thì định bán ngoài ?” Vị lãnh đạo hứng thú hỏi.
Tống Đàm: …
Cái gì mà bán ngoài? Chẳng mấy là bên thu mua ?
Dù thắc mắc, cô cũng hỏi mà chỉ gật đầu: “Ừm, chỉ bán nông sản thì đơn điệu quá, hiệu quả kinh tế cũng cao. Với , nhiều trẻ khả năng chi tiêu mạnh nhất bây giờ thực thời gian và điều kiện để nấu nướng.”
“Vậy thì bán mấy món bán thành phẩm như thế sẽ phù hợp với thị trường hơn.”
Câu là lời bí thư Tiểu Chúc , mà hai phụ trách thu mua mặt khí chất giống cô .
Vậy nên, thấy hỏi như thế, Tống Đàm cũng thuận miệng trả lời thôi.
Nói thật, theo cách cô thì thực chất là hàng tái chế bán còn đắt hơn chứ!
vị lãnh đạo điều đó.
Ông chỉ thấy cô gái trẻ xinh mặt chuyện tầm .
Xem việc về quê nông của cô chẳng do bốc đồng hứng lên nhất thời gì cả, mà là kế hoạch, ý tưởng rõ ràng từ lâu !
Tốt lắm, lắm! Sinh viên đại học về quê khởi nghiệp, tư duy đương nhiên sẽ thoáng hơn một chút.
Trong phòng, điều hòa vẫn chạy, luồng khí mát lạnh từ từ xua tan cái nóng hừng hực mà chịu ánh mặt trời.
Tống Đàm đặt thùng giấy sang một bên, liền thấy Ngô Lan nhanh tay bưng mấy ly giải nhiệt tới.
“Nào nào nào, đây là diếp cá nhà đang bán, thử xem hợp khẩu vị nhé?”
Thư ký Vương từ chối.
Dạo gần đây, mà lãnh đạo uống đều là loại của nhà Tống Đàm bán, nhưng giờ đổi vị chút cũng chẳng .
Anh vội nhận hai ly, đặt một ly mặt lãnh đạo.
Tống Đàm thoáng qua, gì mà chỉ ngoài hành lang nhắn tin cho :
“Mấy trông vẻ chỉ đơn thuần là bên thu mua .”
“Chẳng cả.” Người vốn phóng khoáng của cô nhắn ngay: “Dù họ là ở Trung Nam Hải thì cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện trồng rau mà.”
Nói cũng đúng thật.
Uống xong ly , vị lãnh đạo cảm giác cơn say xe và cái nóng hầm hập khi nãy vơi nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
“Trà ngon thật đấy, nguyên liệu cũng là tự nhà cô trồng ?”
“Cũng tính là ạ.”
Tống Đàm gật đầu: “Chỗ rau diếp cá bên cạnh ao mọc um tùm, nhà nhân cơ hội hái về tận dụng luôn. Vừa đỡ lãng phí mà thêm chút thu nhập.”
Trồng rau diếp cá chắc cũng khó nhỉ?
Vị lãnh đạo thầm nghĩ.