Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 761: Nỗi lòng của Tống Hữu Đức.
Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:36:25
Lượt xem: 307
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai tháng gần đây, ngày nào ông chủ Tiền cũng thoải mái vô cùng.
Tháng bảy bán đào, kiếm một mớ kha khá, đủ ăn đủ tiêu cho một, hai năm liền. Bây giờ thong thả bán thêm ít trái cây theo mùa, chẳng cần lo lắng gì cả.
Không chỉ ông , mà ông chủ Vương cũng .
Biết bao nhiêu đều thắc mắc về thứ đào tiên Vân Kiều mà họ bán. Nếu sản lượng ít quá thì e rằng leo lên hot search ! Các siêu thị từng hợp tác đây cũng liên tục gọi điện hỏi xem còn loại đào chất lượng tương đương .
Đáng tiếc là giống đào ngon thế mà trồng tí xíu.
Mỗi tán gẫu với , hai ông chủ đều thấy may mắn vì giữ bí mật thật .
Hộp đào tuy dán nhãn "Đào tiên Vân Kiều", nhưng nơi trùng tên thì nhiều lắm, khí hậu và điều kiện địa lý của Vân Thành cũng chẳng gì đặc biệt. Nhờ thế mà ai nhanh tay cướp mất thị trường.
Lúc , ông chủ Tiền đang vui vẻ tính hàng thì nhận c.uộc gọi từ Tống Đàm.
Ông nhịn mà tươi rạng rỡ. Dù đầu dây bên thấy, ông vẫn hớn hở vô cùng:
"Cô chủ Tống, hạt dẻ nhà cô thế nào ? Bên chuẩn đủ cả , chỉ chờ dọn xong đám trái cây là qua ngay."
Tống Đàm vẫn giữ giọng điệu dịu dàng như khi, dễ chịu lắm:
"Sắp , tầm hai ba ngày nữa là . Mà bây giờ mấy sang để sắp xếp quy trình cũng đấy."
Ông chủ Tiền mừng quýnh, định giơ tay đặt vé ngay thì Tống Đàm đổi giọng:
"Có điều, bên ông chủ Thường mở quán ăn, cũng bao luôn lô hạt dẻ …"
Cái gì cơ?!
Ông chủ Tiền giật b.ắ.n , suýt thì nhảy dựng lên:
"Cô chủ Tống, cô thể ! Tuần với lão Vương định qua mà là bên cô bận việc, hạt dẻ chín nên mới dời hai hôm… Sao giờ nhảy cướp mất thế ?"
Nghĩ tới chuyện mà tay ông run lên bần bật.
Ông còn âm thầm mắng thầm ông chủ Thường : Một kẻ mở quán ăn thì tranh giành hạt dẻ gì chứ? Chẳng lẽ ăn no rảnh quá hả?
Tống Đàm bật :
"Đừng lo, hứa với các thì đợi các qua mà. Có điều, hạt dẻ nhà cũng giống đào thôi, giá rẻ nhé. Nếu với ông chủ Vương vẫn bao thì suy nghĩ kỹ đấy."
Dù gì thì hạt dẻ trái cây, nếu sơ chế thì tiêu thụ nhanh như .
Thật , ông chủ Tiền định rủ ông chủ Vương theo.
Lần đào nhiều quá, cả hai mươi mẫu vườn đào mới kéo lão Vương cùng.
Còn hạt dẻ chỉ năm mẫu vườn, bóc vỏ xong thì còn bao nhiêu chứ? Ông chủ Tiền một ôm hết cũng đủ sức lo.
chẳng còn cách nào khác, hôm ông chủ Vương mặt lúc bàn chuyện đào, giờ dù việc nhỏ thế nào cũng thể gạt .
Vậy nên , ông vô cùng tự tin mà đáp:
"Cô chủ Tống, cô cứ yên tâm! đặt vé ngay đây, sáng mai là mặt, cô nhớ chờ đấy, nhất định chờ đấy!"
Tống Đàm: … Thật sự cần thiết gấp , đợt hạt dẻ nhà cô bán chắc tầm mười mấy vạn thôi mà.
Còn chuyện quan trọng nhất bây giờ…
Tống Đàm đầu về phía ông chủ Thường đang ngoài cửa nhà, cổ dài ngoằng mà ngóng trông.
Bắt tay cái là mấy chục vạn, đối tác VIP vẫn là mới !
…
[Sáng mai 6 giờ lên núi đánh hạt dẻ, yêu cầu đội mũ bảo hiểm, mặc đồ dày, ưu tiên kinh nghiệm và khỏe mạnh, 200 tệ/ngày, cần 3 ]
[Sáng mai 7 giờ nhặt hạt dẻ, chuyển hàng lên xe, 150 tệ/ngày, cần 5 ]
[Sáng mai 8 giờ bóc vỏ hạt dẻ, 100 tệ/ngày, cần 5 ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-761-noi-long-cua-tong-huu-duc.html.]
Khoảng tám giờ tối, nhóm chat trong thôn vang lên tin nhắn, bà con mở xem thì khỏi đắn đo suy nghĩ:
"Đánh hạt dẻ mệt nhưng tiền nhiều, cái ."
"Tay vẫn khỏi trật khớp, nổi, đành nhặt hạt dẻ thôi."
"Ngồi bóc vỏ chắc nhẹ nhàng hơn nhặt hạt dẻ, nhưng tiền ít hơn 50 tệ… Thôi nhặt , vườn hạt dẻ nhà lão Tống trồng chè, dễ nhặt!"
"Mẹ, mai bóc hạt dẻ ? Đi thì con đăng ký cho , còn con nhặt hạt dẻ."
"Đi chứ, , 100 tệ một ngày cơ mà!"
"Nhà lão Tống giờ đúng là phất lên , thấy ngọn đồi nhà ông to như , chắc ngày nào cũng cần thôi."
"May mà thuê về , ban ngày mệt chút nhưng ăn uống thì ngon, tan sớm nữa, vẫn hơn là xa."
Trong làng, những còn sức lao động đang trò chuyện với , còn trong nhóm chat, những đồng hương ở khắp nơi cũng đang tám chuyện rôm rả:
[Nhà lão Tống trong làng dạo cứ liên tục tuyển nhỉ? tính sơ sơ, nếu nhận hết việc , mỗi tháng cũng ba, năm nghìn tệ đấy…]
[ , trong nhà máy mỗi tháng cũng chỉ năm nghìn thôi.]
[Chúng lớn tuổi , năm nghìn là may mắn lắm . Tháng nhà máy của chỉ phát bốn nghìn rưỡi.]
[Ông tính mấy việc lương cao thôi đấy! Một ngày hai trăm tệ, mệt lắm!]
[ hôm qua còn tăng ca đến mười giờ đêm, ở làng bao giờ thức khuya như ? Mệt lắm chứ!]
[Đừng nhắc nữa, dây chuyền lắp ráp, cả ngày suốt… trời ạ, chân sưng vù lên !]
[Hôm nay chủ nhật mà ban ngày còn tăng ca nữa.]
[Tăng ca là , tăng ca mới tiền chứ, thì kiếm bao nhiêu?]
[Mệt c.h.ế.t ! Liên tục hơn hai mươi ngày, tối nào cũng hơn mười giờ mới nghỉ.]
[Bà già nhà cho lão Tống đấy, mỗi tháng kiếm còn nhiều hơn … bà cũng sáu, bảy mươi , việc khác ai nhận .]
…
Bên , xe của Tống Đàm đủ chỗ chở thầy trò lão Tiền và ông chủ Thường, đành để Vương Tiểu Thuận, đang hí hửng vô cùng.
Ông chủ Thường vẫn yên tâm, căn dặn mãi: “Thầy Vương, nguyên liệu nào thì cứ mạnh dạn lấy nhé!”
Vương Tiểu Thuận gật đầu lia lịa: “Anh cứ yên tâm, nhất định bỏ sót !”
ông chủ Thường mà yên tâm chứ?
Anh chỉ gom , mà còn mua gần hết tuyết nhĩ, mộc nhĩ đen, đậu đũa khô, dưa đậu chua, ớt ngâm…
Thao Dang
Chở đống đồ về, thùng xe bán tải chật kín, thậm chí còn mua thêm mấy c.uộn chiếu cói mang về.
Đừng tưởng bây giờ là mùa thu mà chiếu cói dùng đến, trong thành phố khí vẫn còn hanh khô, buổi tối vẫn thể trải thêm một tháng nữa đấy!
Thậm chí, đầu óc linh hoạt của ông chủ Thường nghĩ xa hơn, mua chiếu cói, cần đặt hàng loại rèm che chuyên dùng trong các quán, tửu lâu nữa.
Dù cũng mua loại hảo hạng thế , bài trí cũng thể xuề xòa !
Chiếu cói thoang thoảng hương cỏ cây, màu xanh biếc, ở giữa thêm vài hoa văn, dùng vách ngăn cho các gian riêng…
Kết hợp với hương nghi ngút…
Chẳng cần mùa thu hợp , ông chủ Thường một cái là thích ngay !
Hơn nữa, rèm kích thước nhỏ hơn nhiều, tính cũng đắt lắm… bỏ một đống tiền sửa sang quán, chẳng lẽ tiếc chút tiền ?
lúc , mùa thu đến , chiếu cói bắt đầu ế hàng, cỏ lác cũng sắp hết vụ, Tống Hữu Đức vui vẻ tìm việc c.uối cùng cho các ông bà cụ, trong lòng vui sướng khỏi !
Còn về việc ông thích ông chủ Thường đến mức nào ư…
Chỉ cần cảnh lúc chia tay còn lén nhét cho ông chủ Thường hai lạng t.h.u.ố.c lá vàng óng là đủ hiểu, đơn hàng đúng là chạm đúng tim ông cụ!
Chỉ một nỗi khổ duy nhất, đồ đạc quá nhiều, quá quý giá, nên ông chủ Thường thể mua vé tàu cao tốc, đành nhờ Tống Đàm chở họ đến Vân Thành, thuê xe riêng về!