Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 768: Để tôi xem bảo bối của tôi nào.
Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:36:38
Lượt xem: 306
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhặt hạt dẻ kẹp hạt dẻ thực chẳng gì khó dạy cả. Kiều Kiều mẫu một hỏi ngay:
“Các bạn nhỏ, học ?”
[Học , học ! Vậy mấy hạt dẻ bán ?]
[Bán , bán , bán ?]
[Streamer thể bán kèm một con gà ? Hạt dẻ hầm gà ngon lắm đó!]
[Lên link , lên link !]
[Anh link xuất hiện kìa!]
Kiều Kiều chẳng thèm để ý, đang cầm một cái dụng cụ nhặt quả loại lớn, lăn lăn mấy vòng mặt đất vẫn đầy, chơi vui đến quên cả trời đất.
Thế nên nhanh nhảu tiếp: “Các bạn nhỏ, mấy hạt dẻ đem về nhà hạt dẻ rang đường mới bán, nhưng giờ vẫn nhặt xong, cũng rang nữa, nên tạm thời bán nhé.”
[??? Làm thương gia mà bỏ qua cơ hội bán hàng , hợp lý đây?]
[Mua quần áo mà mở đặt thì phiền c.h.ế.t , thèm mua! mua đồ nhà Điền Viên mà đặt thì,mau lên, mau lên, mau lên!]
[Lên link , lên link !]
“Kiều Kiều!” Trương Yến Bình bình luận chạy đầy màn hình, bên cạnh gọi :
“Bán cũng mà, mai là rang xong , chuẩn link luôn , bán .”
“Được thôi.” Kiều Kiều đáp một tiếng, đó thành thật bổ sung: “Anh Yến Bình hôm nay thể bán, mua ? đắt đó nha.”
Nói xong, còn thở dài một : “Ban đầu chị bao cả vườn, nhưng c.uối cùng họ lấy nữa, nên tụi chỉ thể tự rang bán thôi.”
“Với , giá là tám mươi tám tệ một cân, mua một cân là miễn phí vận chuyển .”
Số tiền ba triệu mấy lấy từ ông chủ Thường đủ để Tống Đàm xây cả một khu ký túc xá cao cấp.
Thậm chí còn thể trả bớt nợ cho thôn, chuẩn cho kế hoạch thu đông sắp tới.
Tiền trong túi , khí thế cũng mạnh hơn hẳn. Thêm đó, mấy thứ trong tiệm đều sẽ giới hạn lượng, thế nên để thể hiện một chút lương tâm còn sót , c.uối cùng đưa quyết định trọng đại.
Miễn phí vận chuyển!
Quả nhiên, lời của Kiều Kiều ngay lập tức tạo cơn chấn động.
[Miễn phí vận chuyển?!!!]
[Chắc là còn tỉnh ngủ, để ngủ nữa xem nào.]
[Miễn phí vận chuyển, miễn phí vận chuyển, miễn phí vận chuyển, trời ơi, mà miễn phí vận chuyển thật !]
[Phí ship đắt như , nào cũng đắn đo suy nghĩ, c.uối cùng cũng đợi ngày !]
[Sau khi miễn phí vận chuyển thì vẫn là chuyển phát Feng Feng chứ? thích tốc độ giao hàng của Feng Feng.]
[ quan tâm, miễn là miễn phí vận chuyển thì hãng nào cũng .]
[Hội nhà c.uồng chuyển phát nhanh chỉ yêu thích dịch vụ giao hàng tận cửa của Feng Feng.]
[Hạt dẻ, hạt dẻ, hạt dẻ!!! Mau lên kệ !]
[Ví tiền của sẵn sàng!]
[Bình thường mấy cửa hàng miễn phí vận chuyển là bỏ ngay. Streamer là duy nhất khiến phá lệ. Giờ thì đền đáp …]
[Mặc dù miễn phí vận chuyển cảm động, nhưng bạn phía cần kiểm tra xem gì ?]
[Miễn phí vận chuyển mà gọi là đền đáp? Bạn đúng là tự tẩy não giỏi thật đấy.]
Trương Yến Bình ngờ tới, cứ tưởng khách hàng quen với phí ship từ lâu, hóa trong lòng vẫn ôm nỗi oán trách lớn thế .
Ôi trời, may mà hàng nhà họ chất lượng cao, thì đúng là ảnh hưởng đến danh tiếng mất.
Vừa nghĩ , mở trang quản lý của shop Taotao Bao, nhấn nút đăng sản phẩm.
Hạt dẻ rang đường giá 88 tệ một cân, hàng còn lò mà đơn đặt hàng tới tấp bay về.
Tin nhắn trong hệ thống liên tục nhảy lên:
[Mua mười cân cũng miễn phí vận chuyển đúng ?]
[Mua năm cân miễn phí ship ?]
[Hạt dẻ rang đường mua về bảo quản thế nào?]
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đơn đặt hàng tăng vọt lên hơn chín trăm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-768-de-toi-xem-bao-boi-cua-toi-nao.html.]
Dự tính vườn sản lượng bốn nghìn cân, trong đó Tống Đàm giữ một nghìn cân cho ông chủ Thường. Còn ba nghìn cân, mà mới chín trăm đơn chiếm hết hơn một nghìn bốn trăm cân .
Thế chứ?!
Trương Yến Bình lập tức hét lên: “Kiều Kiều, mau với là chỉ ba nghìn cân thôi, nhiều hơn cũng , vườn chỉ ngần hạt dẻ thôi.”
“Được ạ!”
Kiều Kiều vẫn chăm chú lăn cái dụng cụ nhặt hạt dẻ, điện thoại dựng một bên. Sau đó, thu dụng cụ nặng trĩu, tách hai bên dây thép , hạt dẻ liền lăn xuống:
“Các bạn nhỏ ơi, Yến Bình chỉ ba ngàn cân thôi, bán hết là còn nữa, đừng chen lấn, cứ từ từ mà mua nhé!”
[Được , mua xong]
[Không chen, chen… Mà khoan, streamer, gì cơ?! Tổng cộng ba ngàn cân mà giờ kho còn tám trăm suất thôi á?!]
[Mua mười cân .]
[Nói gì thì , hạt dẻ rang đường giá 88 tệ một cân đúng là xa xỉ thật đấy.]
[Xa xỉ gì chứ? Đồ nhà streamer món nào đắt đỏ ? Quan trọng là xứng đáng với giá tiền thôi!]
[Còn ba trăm cân nữa kìa]
[Một cân hạt dẻ chắc bao nhiêu hạt nhỉ?]
[Thôi , đừng lảm nhảm nữa, hết hàng !]
[Cái gì? còn kịp quyết định mà!!!]
[Đáng ghét quá! mới đến trang thanh toán, tự nhiên hết hàng hả trời!!!]
Thao Dang
Bình luận màn hình là than thở tiếc nuối.
tiếc cũng chẳng còn nữa.
Bởi vì Trương Yến Bình cầm điện thoại lên, tiện thể lia một vòng:
“Cho xem , bọn cố tình bán chiêu trò gì , thật sự là vườn hạt dẻ chỉ bấy nhiêu thôi, sản lượng hạn, cũng thể tạo thêm !”
chính vì thế mới càng đáng ghét chứ!
[Aaa! Sao do dự chứ!]
[Hận quá! Chần chừ cái gì mà bớt năm, ba ly sữa để mua ăn thử chứ!]
[Hạt dẻ rang đường của ơi!!!]
Tiếc nuối tràn ngập cả màn hình, Trương Yến Bình cũng chỉ bó tay:
Mà đây mới chỉ là khởi đầu thôi!
Vì tiếp theo, họ sẽ phát hiện rằng, gần như tất cả sản phẩm trong cửa hàng đều điều chỉnh lượng tồn kho!
giờ phút , thực sự dám gì nhiều, chỉ thể tìm cách đánh lạc hướng.
Bất ngờ!
Ánh mắt Trương Yến Bình sáng lên, vội lia máy qua chỗ khác:
“Nhìn kìa, Đại Bảo, Nhị Bảo, Lục Bảo đang gì ?”
Chỉ thấy màn hình, Đại Bảo, con ch.ó ngao Ý với bộ lông đen bóng mượt đang liên tục nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, trông vô cùng kích động.
Bên cạnh nó, Nhị Bảo, chú chó Doberman với hình thon dài, dẻo dai cũng kém cạnh, nhảy bật lên, gấp gáp chịu nổi.
Cả hai đang bao vây một thứ gì đó ở chính giữa?
[Là cái gì ?!]
[Nhìn Đại Bảo, Nhị Bảo sốt ruột kìa, chắc chắn là thứ gì quý giá lắm!]
[Hẳn là đồ , nếu thì hai con ch.ó chẳng kích động thấy rõ như .]
[Rốt c.uộc là gì? Mau cho xem với!]
Và bên cạnh chúng, còn một kẻ luôn kéo theo, Lục Bảo.
Lục Bảo là một chú chó mà Kiều Kiều nhặt ven đường. Từ bé mấy “đại ca” dẫn dắt, nên nhận thức về vị trí của vô cùng rõ ràng.
Giờ đây, khi Đại Bảo và Nhị Bảo nhảy nhót rối rít, nó ngược , nghiêng đầu quan sát, ánh mắt đầy vẻ thông tuệ pha chút khó hiểu.
Trương Yến Bình từ từ tiến gần, nhưng ba con ch.ó vẫn cảnh giác với . Khi đưa máy sát hơn, trông thấy Lục Bảo lắc lắc bộ lông vàng của , đó lùi hai bước.
“Gâu!”
Hai chân cùng lúc vươn , như một thợ săn, lao mạnh về phía !