Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 932: Chuyện tình của Lục Tĩnh.

Cập nhật lúc: 2025-05-06 17:08:27
Lượt xem: 291

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì cơ? Món sát trư thái á?!”

Là ông nội ruột, cũng là tài trợ tiền bạc nhiều nhất, dĩ nhiên lão Chúc một chút đặc quyền.

Ví dụ như lúc , tin tức về món “sát trư thái” thì chính ông là đầu tiên .

Có câu thơ thế nào nhỉ? ‘Gió xuân đắc ý ngựa phi nhanh, chi bằng hôm nay nấu chân giò’. Giữa mùa đông lạnh giá thế , món sát trư thái nghi ngút khói của nông thôn, hấp dẫn cho ?

Lão Chúc tính toán thật nhanh, giữa tháng Một đúng ? Được, thời gian! Nhất định thời gian!

Ông hào hứng chịu nổi, thậm chí còn ân cần dặn dò: “Con nhớ gửi tiền nha, đừng để chịu thiệt, ông sẽ dẫn Tiểu Đỗ cùng.”

Dĩ nhiên, đến thì ít nhiều cũng mang theo ít t.h.u.ố.c lá và rượu, ăn buôn bán thì mang đồ đến trao đổi thôi! Mấy loại thuốc, rượu, thực phẩm chức năng gì đó, đầy trong phòng, đổi gì cũng !

Thao Dang

Ôi trời, thì xe vẫn là tiện nhất nhỉ? Chứ mấy món đó mà mang lên tàu thì qua cửa kiểm tra an ninh cũng phiền phức lắm…

Lão Chúc tính toán đấy, lúc liền sang với cháu gái: “Hay là lái xe nhé, ngày mổ heo cụ thể là ngày nào? Có định chắc ? Không thì ông đến một tuần cũng .”

Nghe núi chỗ nghỉ ? Cùng lắm thì nhờ cháu gái sắp xếp một chút là xong… Dù với mỗi Tiểu Đỗ bất tiện chút, nhưng lấy lý do thăm cháu gái là đủ để chuồn , chẳng vấn đề gì!

Ôi trời ơi!

Bí thư Tiểu Chúc đau đầu hết : “Ông ơi, ông nội ruột ơi! Con tìm ông là để nhờ tư vấn mà, mời ai lên núi bây giờ ạ?”

Mời ai đây?

Không ít đến đây là vì lý do sức khỏe cần dưỡng bệnh, nếu mời mấy đó tới, lỡ ai thoải mái, thì mấy tầng quan hệ cũng vạ lây, phiền toái lắm!

Người vui vẻ đón Tết, đãi khách mời.

Lão Chúc ngẫm nghĩ một lúc: “Thế , con đừng với bên đó gì, chuyện mời ai thì để ông lo, ai mà thấy tiện đến, ông sẽ đề cập.”

Được luôn!

Bí thư Tiểu Chúc nhẹ cả khi đẩy gánh nặng , bây giờ trở nên nhiệt tình vô cùng: “Ông ơi, đến lúc đó ông nhớ mang nhiều đồ một chút nhé, con cho ông thịt heo năm nay nhất định là ngon lắm! Năm nay mua thì sang năm còn cả bò lẫn dê đấy!”

Ui cha! Lão Chúc cũng kích động hẳn lên: “Mang! Mang hết! Sau đó hỏi xem thích gì ông đổi!”

Cùng lúc đó, Lục Xuyên cũng đang chuyện với Lục Tĩnh.

Vừa nhận bột sắn dây và kem dưỡng da tay, bà lập tức bắt tàu điện ngầm tới. Vừa mở cửa là tháo khăn choàng xuống ngay:

“Trời ơi, dạo lái xe kẹt xe c.h.ế.t! Vẫn là tàu điện ngầm tiện hơn.”

Rồi quên khen ngợi: “Cũng may con mua nhà đấy chứ? Gần trạm tàu điện ngầm thế đúng là tiện ghê.”

Lục Xuyên bật , chuyện đó cũng cần tâng bốc quá mức. Hồi đó, c.uốn sách đầu tiên kiếm chút tiền, đang trẻ non , ngang qua phòng bán nhà, dù lúc đó còn mở bán chính thức, nhưng hồ đồ đặt cọc luôn.

Đã đặt cọc thì lúc mở bán đành tiện thể đóng luôn tiền trả … Giờ nghĩ , thật may là lúc đó tay sớm!

“Đáng tiếc thật.” Lục Tĩnh bắt đầu bài ca muôn thuở: “Con trai cao ráo trai thế , còn kiếm tiền, cũng chẳng tật gì, mãi lấy một cô bạn gái thế?”

Lục Xuyên quen với kiểu càm ràm , lúc chỉ lặng lẽ bưng chén bột sắn lên uống một ngụm, cho đường, uống cũng chẳng vị gì, nhưng thật, gặp thời tiết hanh khô thế , thứ dùng đấy.

Ít nhất thì cổ họng dễ chịu hơn hẳn.

Nhân cơ hội đó, chậm rãi tung đòn: “Mẹ, định dẫn chú Trương ăn món sát trư thái ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-932-chuyen-tinh-cua-luc-tinh.html.]

“Chú Trương” chính là trong bệnh viện, dạo gần đây qua với Lục Tĩnh, xem mối quan hệ cũng chẳng tệ. Hôm nay hỏi , chính là thăm dò xem quan hệ của hai tiến triển đến ?

Lục Tĩnh lắc đầu, lúc đang chậm rãi xoa kem dưỡng tay lên lòng bàn tay, cẩn thận thoa đều hí hửng giơ tay lên ngắm nghía làn da mịn màng, thuận miệng : “Dẫn ông theo gì? Người con trai con gái cả , sắp Tết đến nơi, nhất cứ ở nhà thôi.”

Lục Xuyên đầu , câu là thấy đấy!

Chỉ thấy Lục Tĩnh sang : “Con ! Bản còn là chó độc , còn bận lo chuyện .”

“Mẹ ngốc. Theo cách của bọn trẻ các con, ly hôn của là ở ‘kiếp đấy! Giờ gặp hợp thì yêu đương chút thôi.”

Dầu tay còn thấm hết, bà kỹ, vui vẻ tiếp tục xoa đều, tâm trạng chẳng vẻ gì là vui:

“Để mj cho mà , Trương Kiến Vinh tính cũng , yêu đương thì khá là quan tâm. Không thì rủ ăn cơm, xem phim, một bạn cùng chí hướng, cũng chứ .”

, gia đình thì sẽ như , nghĩ cho con cái nữa.”

Người một con trai một con gái, giờ trông thấy cha độc mấy năm bỗng dưng bạn gái, trong lòng chút băn khoăn? Chẳng lẽ sợ nhắm tiền lương, nhà cửa, hộ khẩu…?

Lục Tĩnh hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ bao giờ kể chuyện riêng của , hẹn hò ở ngoài. đoán con cái ông cũng đề phòng lắm.”

Thật thì cũng hợp lý thôi, nhưng hai còn đến chuyện cưới hỏi gì, chỉ là chút cảm tình, thi thoảng leo núi dã ngoại, ngắm cảnh chút đỉnh.

Ấy mà mỗi gặp mặt, bọn trẻ nhà ông thì quan sát dò xét, chuyện thì bóng gió cạnh khoé, đầy ý tứ…

Nghe đến đây, Lục Xuyên nhíu mày .

“Không .” Là đàn ông, càng hiểu đàn ông. Lúc lập tức phản bác: “Mẹ yêu đương thì tuỳ, nhưng mà cưới như thì .”

Con cái đều trưởng thành , mà chỉ mới cha bạn gái thôi thái độ như thế, chứng tỏ gia phong nhà gì.

Hơn nữa…

“Nếu ông Trương thật lòng, thì buổi gặp mặt rõ thái độ. Con cái mà tôn trọng ông , hoặc ông thật sự tiếng trong nhà, thì chẳng chịu kiểu đối xử đó.”

“Mẹ , .”

Nghe ! Lúc còn gọi là chú Trương, giờ thành “ông Trương” !

“Trời ơi, con trai ngốc của ơi!”

Lục Tĩnh bật thành tiếng: “Ba mươi mấy tuổi mà còn ngây thơ ? Trên đời hảo? Sống ở đời ai chẳng chút tư tâm?”

“Với , đây dễ ức h.i.ế.p ? Hôm đó phản ứng một trận dậy luôn, mặc kệ con trai đánh giá gia phong , chứ giữ thể diện .”

Lúc đó bà nhỉ?

thì, khi một câu đầy hàm ý nữa, sang thấy ông Trương ánh mắt đầy áy náy, bà liền đặt đũa xuống, cũng đầy ẩn ý :

“Sao? và cha các cháu chỉ mới là bạn bè, cũng quy định rằng bạn bè khi qua điều tra ba đời bảy đời, nếu mà như , thì thiếu gì bạn mà quen?”

“Hơn nữa, hai em các cũng đừng tỏ thái độ đó. Ăn cơm với , thứ đều chia đều. Thỉnh thoảng ông mời, nếu các thấy lợi dụng thì thôi, bữa cơm cứ tính tiền đàng hoàng với .”

Nói tới đây Lục Tĩnh tỏ đắc ý: “Mẹ xong còn chẳng buồn bọn họ lấy một cái, xách túi dậy luôn!”

Tối về nghĩ vẫn thấy thật oai phong!

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Thật quên mất bệnh nhân đó họ gì tên gì , tìm bản ghi chép cũng thấy, mà quyển sổ phác thảo dàn ý đây giờ nhét … ai nhớ thì ơn nhắc với nhé.

Loading...