Thông thường đại đội sẽ tổ chức cho   cùng  học tập kiến thức văn hóa, họ rảnh rỗi cũng sẽ theo học, nhưng đến mùa đánh cá thì  còn thời gian nữa.
Đỗ Kiều lắng  một cách chăm chú,  một cái  sơ lược về cuộc sống của ngư dân. Sau đó, cô hỏi thêm một  câu hỏi, cho đến khi mặt trời sắp lặn, mới vẫy tay chào từ biệt họ.
Trên đường trở về, cô sắp xếp  thông tin trong đầu.
Bước tiếp theo là phỏng vấn binh sĩ hải quân. Trong quân đội, lực lượng hải quân là khắc nghiệt nhất,  đáng giá để phỏng vấn, nhưng cô tạm thời  thể phỏng vấn .
Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định phỏng vấn đồng chí Lương – một binh sĩ hậu cần  ở  đảo nhiều năm.
So với những chiến sĩ  chiến trường, binh sĩ hậu cần cũng  thông thạo các loại võ công, họ cung cấp sự hỗ trợ mạnh mẽ cho các chiến sĩ tiền tuyến.
Hơn nữa, đồng chí Lương  quen thuộc với hòn đảo , quan điểm của   về hòn đảo chắc chắn sẽ mang  một cái  khác biệt.
Hôm nay  quá muộn, Đỗ Kiều dự định ngày mai sẽ  tìm .
Khi trở về nhà, Tần Thiệu Diên vẫn  tan .
Dương Xuân Mai thấy khuôn mặt của cô đỏ bừng,  khỏi xót xa:     "Con   về thế? Sao  cháy nắng thế ? Nếu  cháy nắng là phiền to đấy."
Ở thời đại    kem chống nắng, Đỗ Kiều sờ lên bên má mềm mại của , lo lắng hỏi:     "Đỏ lắm ạ? Con  cảm thấy  cháy nắng."
Dương Xuân Mai đưa cho cô một chiếc gương nhỏ, Đỗ Kiều nhận lấy và lo lắng   gương, thấy má chỉ  đỏ, bèn thở phào nhẹ nhõm:     "Mẹ ,   con hoảng quá,   , chắc chắn   cháy nắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-123.html.]
"Không  thì , con   giật ." Dương Xuân Mai     gió biển  mạnh, mùa hè dễ  cháy nắng, nên mới lo lắng như .
" con đừng chủ quan, mau dùng dưa chuột bôi bôi điều trị cháy nắng." Đây là mẹo mà   dạy.
Đỗ Kiều lấy một quả dưa chuột  rửa sạch từ bếp,  vì cắt thành miếng đắp lên mặt, cô  ăn từng miếng nhỏ.
"Mẹ, kiến thức của  khá phong phú đấy,  vẻ như  và các cô trong khu nhà ở  quan hệ khá ?"
Khi mới đến hòn đảo, vì là  lạ và vì tình trạng ly hôn nên cảm thấy tự ti, Dương Xuân Mai  thích giao tiếp với  khác.
 khi bắt đầu giúp đỡ   may vá, bà gặp gỡ và quen  càng nhiều , đặc biệt khi   bày tỏ sự phẫn nộ với cuộc hôn nhân của , tính cách của bà dần sôi nổi trở .
"Thục Phân nhà bên còn hẹn  một ngày nào đó  bơi, nhưng  là vịt cạn,  dám lao  biển. Đỗ Kiều, con  tranh thủ học bơi khi còn trẻ ? Đừng như , đến tuổi   học mà  thể học ."
Mọi  đều , mùa hè  ngâm  trong biển là cách  nhất để tránh nóng.
Đỗ Kiều chắc chắn  học, chỉ là  đây bận rộn nên  quên mất.
Đến tối,  khi  ngủ, cô  bên cạnh  đàn ông,  đầu tiên chủ động vòng tay qua cổ ,  híp mắt hỏi:     "Bác sĩ Tần, em  từng hỏi , là  của hải quân,    bơi ?"
Tần Thiệu Diên   mục đích của cô, vì thế ôm lấy eo thon của cô, gật đầu  "".
"Vậy...   thể dạy em ? Em  học bơi." Đỗ Kiều nháy mắt với , cô tưởng rằng  sẽ  chút do dự mà đồng ý, nhưng  ngờ phản ứng tiếp theo  là từ chối.