Hai  đều mặc quân phục và  vẻ ngoài nổi bật,  nhanh  thu hút  nhiều  xung quanh  xem.
Tần Thiệu Diên lạnh lùng   , quyết định hôm nay sẽ kết thúc  chuyện:     "Cậu định  gì đây?"
Là một  lính,   phép vi phạm pháp luật và kỷ luật. Đây   là sân tập,  đánh  một trận sảng khoái là  thể.
Tưởng Vệ trong lòng bức bối,    chỗ để phát tiết.
Thực      gì? Chính   cũng  . Chỉ là đơn giản   để đối phương  cuộc sống thoải mái!
Tần Thiệu Diên thấy Tưởng Vệ chần chừ  động, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, dùng sức đẩy vai  , :     "  rảnh để lảm nhảm ở đây với , đừng như một bà cô nào đó hàng ngày quấn lấy , đợi khi  suy nghĩ kỹ , chúng  sớm kết thúc chuyện ."
Nói xong,    đầu  mà , để  Tưởng Vệ vẫn đang tức giận chống nạnh, đá  viên đá để giải tỏa cơn tức...
Về đến nhà, Tần Thiệu Diên     vợ chú ý, cố ý bước khẽ, nhưng  tính  bằng trời tính, đúng lúc gặp Dương Xuân Mai.
"Con   ? Trong tay cầm cái gì đấy?" Dương Xuân Mai  về phía hộp cơm, tưởng  mang về bữa tối từ căn tin.
Tần Thiệu Diên im lặng vài giây,  chọn  sự thật:     "Là cái hộp trống,   mượn   trả ."
Trong lòng Dương Xuân Mai, con rể là  đàn ông  đắn nhất  đời , bà  hề nghi ngờ  sẽ  dối.
Vì  bà  hỏi thêm nữa mà để   trở  phòng, cuối cùng còn nhắc nhở   giữ chế độ ăn cho Đỗ Kiều,   ăn linh tinh.
Tần Thiệu Diên cảm thấy  , gật đầu vội vàng, và chỉ khi nhanh chóng  phòng,  mới dám thở phào nhẹ nhõm,  cảm giác như trốn thoát.
Nhà  cách âm, cuộc trò chuyện của họ đều  Đỗ Kiều  thấy. Nhìn  như , cô  nhịn    tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-131.html.]
"Anh sợ   gì? Bà    hổ."
"Anh  sợ,  chỉ     thất vọng." Tần Thiệu Diên cầm hộp cơm  xuống bên cạnh cô,  đó mở nắp lấy  một chai nước ngọt.
"Hứa với , chỉ uống một ngụm thôi,   nuốt lời."
Đỗ Kiều  hai chai nước ngọt, nước miếng suýt chảy  ngoài. Cô ngẩng đầu lườm  một cái,  thừa nhận  là kiểu  thích nuốt lời:     "Anh mở  , em   chỉ uống một ngụm thôi, sẽ  uống nhiều."
Dù thèm, nhưng cô  uống nhiều   cho thai nhi.
Trong phòng   đồ mở nắp chai, Tần Thiệu Diên chỉ  thể dùng mép giường gõ mạnh xuống, nắp chai lập tức mở .
Anh đưa chai nước ngọt qua, mắt  rời khỏi cô, chỉ sợ cô tranh thủ lúc   chú ý uống thêm mấy ngụm.
Đỗ Kiều nhận lấy chai thủy tinh, đối mặt với nước ngọt màu vàng cam, cảm thấy nó vô cùng hấp dẫn.
Uống nhiều  ít, đấu tranh nội tâm. Cô do dự một chút, nâng chai lên tu một ngụm,  đó nhanh chóng trả  cho Tần Thiệu Diên:     "Em uống xong , mau lấy ! Em   thấy nó nữa."
"..." Tần Thiệu Diên  biểu cảm đau khổ của cô, cảm thấy  buồn .
—–
Ở một phía khác của khu nhà ở quân đội.
Tưởng Vệ trở về từ cửa hàng tiện lợi, gương mặt u ám. Hắn  mang những thứ mua  từ cửa hàng tiện lợi  nhà họ Cao.
Đỗ Nguyệt Khê thấy   đến, vội vàng gọi Cao Quân  tiếp đón.
Cao Quân là binh sĩ  quyền của Tưởng Vệ,  chất phác,   trở về với hy vọng  thăng cấp. Nghe  là cấp  đến, vội vàng   khỏi phòng chào đón.