" lúc nhà   một cái,  tặng , đừng khách sáo với  nhé-"
Tiền Viện cảm thấy  , cúi đầu xuống,  nhịn  chửi thầm Chu Viễn là kẻ khốn nạn, mới  lấy tin tức từ     bán  cô !
Trong khi đó, Đỗ Kiều cảm thấy đau đầu.
Tần Thiệu Diên bình tĩnh nhận lấy đàn nhị và cảm ơn, tỏ vẻ như  hiểu ý đùa của  ,  cho   cơ hội tiếp tục trêu chọc .
Sau khi chào tạm biệt nha họ Chu, họ tiếp tục đến nhà máy dệt.
Các đồng nghiệp thấy Đỗ Kiều đều  vui mừng, Trần Kiều,   từng tặng cô một cái bình  lớn, âm thầm kéo cô  một bên, quan sát xung quanh  thấp giọng hỏi:     "Tớ và Tiểu Lưu trong tay  một  vải ,    ? Nếu  , tớ sẽ bán tất cả cho ."
Trong nhà máy luôn  vải , những mảnh vải  thường  bán cho  lao động với giá rẻ, vì lượng vải  nhiều, nên cấp  cũng  quá khắt khe, coi như là một hình thức phúc lợi cho  lao động.
Đỗ Kiều lập tức thấy hứng thú:     "Là loại vải gì? Có bao nhiêu?"
Trần Kiều lén lút  dấu một con , sử dụng  vải đó để may  mười bộ quần áo  thành vấn đề, và giá cả  cực kỳ thấp. Nếu   cần tiền gấp, cô  cũng  vội vàng bán .
"Được! Tớ sẽ lấy hết, nhưng tớ   tàu về nhà tối nay,   kịp ?"
"Kịp,  cho tớ  giờ tàu chạy, tớ sẽ đưa đến ga tàu."
Đỗ Kiều cảm thấy ý tưởng  khá , liền đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-144.html.]
Tối đó, Trần Kiều đúng hẹn đến ga tàu, cô  mang theo một túi vải lớn, tròn vo,  từ bên ngoài  rõ là cái gì. Đỗ Kiều nhận lấy túi vải,  đưa cho cô  một phong bì chứa tiền.
Quá trình diễn  một cách mượt mà tự nhiên,    gây sự chú ý của  xung quanh. Trước khi Trần Kiều đến, Tần Thiệu Diên và Tiền Viện   cô mua vải, khi thấy gói hàng lớn như , cả hai đều  ngạc nhiên.
Không thể giải thích quá nhiều giữa chốn đông , cho đến khi lên tàu, Đỗ Kiều mới kể   bộ chuyện mua vải cho họ .
Nghe  chuyện  như , Tiền Viện  phấn khích, ở đảo Lô Vĩ vải cực kỳ khan hiếm, giá  đắt hơn nhiều so với bên ngoài, nếu   còn  thể mua  vải như thế thì càng .
"Đợi khi về tớ sẽ chia cho  một ít, vải chỉ  một chút ,  quần áo và các thứ khác  thành vấn đề."
"Thật ? Tiểu Kiều,   với tớ quá!" Tiền Viện ôm cánh tay Đỗ Kiều suýt nữa  vì vui sướng, ngay lập tức giơ hai ngón tay  thề:     "Từ nay về , trong lòng tớ    đầu! Tớ còn    nuôi cho con của  nữa!"
Hoắc Kiêu  bên cạnh  thấy cuộc  chuyện , ngước đầu lên, môi  mấp máy, cuối cùng những lời   cũng  thốt  .
Cậu nhóc cũng    trai nuôi cho các bé, chỉ là    xinh   đồng ý ?
Trên tàu "cạch cạch, cạch cạch" tiếp tục hành trình...
Lúc , tại khu nhà ở quân đội  đảo, một nhóm binh sĩ trẻ đang  ở nhà họ Cao, mừng sinh nhật cho Cao Quân.
Thời đó, ăn quả trứng luộc  coi như  tổ chức xong sinh nhật. '
Đỗ Nguyệt Khê vì  kết giao thêm quan hệ, dám tổ chức một bữa tiệc sinh nhật giống như vợ của phó tư lệnh. Căn phòng  quá rộng lớn giờ đây chật kín hơn hai mươi , trở nên cực kỳ chật chội.