"Tưởng Vệ,  đừng ! Anh  chịu trách nhiệm với !"
Giọng cô   lớn, như  cho tất cả   đều  thấy. Tưởng Vệ nhíu mày, tức giận cảnh báo:     "Đừng  linh tinh,   chịu trách nhiệm cái gì với cô?"
"Anh  hỏng danh tiếng của ,  chịu trách nhiệm, nếu   sẽ  bỏ qua cho !" Cô   quyết tâm đến cùng!
Thấy  xung quanh càng ngày càng đông, Tưởng Vệ túm lấy cánh tay cô , kéo cô  đến một gốc cây lớn vắng vẻ trong sân tập.
Sau khi dừng ,   đặt hai tay lên hông, tức giận  nhẹ:     "Xem  mặt chị cô và  rể cô,  mới  tính toán chuyện cô hạ dược . Thế nào? Lật lọng,  vu khống ?"
"Chính   vu khống  ,   là gián điệp! Bây giờ   đều  thèm để ý , ngay cả Đỗ Nguyệt Khê cũng đuổi   khỏi nhà,     thế nào? Nếu hôm nay  cho  một lời giải thích,  sẽ đ.â.m đầu  cái cây  chết!"
Ánh mắt cô  điên cuồng,  là  là một   dễ dàng giải quyết, Tưởng Vệ mệt mỏi gãi đầu,  cảm giác  đánh .
"Cô  , cô  thế nào?"
"  hai trăm đồng,  đó đưa  về nhà! Còn  sắp xếp công việc cho !"
Yêu cầu há mồm mèo của cô  khiến Tưởng Vệ  kìm  ,    cô  chằm chằm,  khỏi chế nhạo:     "Cùng là con của một , Đỗ Nguyệt Khê là   như ,     một đứa em gái như cô?"
"Hừ- Đó chỉ là vì    cô  giả tạo đến mức nào, đừng  nhảm nữa, chỉ cần  đồng ý ba điều kiện ,  sẽ   ầm ĩ nữa!"
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Vệ  từng  ai đe dọa, ánh mắt   dần trở nên lạnh lẽo, quyết định giúp cô  một đường  cho tương lai:     "   cô đang chuẩn   xuống nông thôn, tình cờ   quen  ở văn phòng thanh niên trí thức ở Thẩm Thành,  bằng  giúp cô đăng ký  chở cô một đoạn nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-149.html.]
Đỗ Nguyệt Ảnh:     "..."
Vở kịch cuối cùng đến hồi kết.
Khi Đỗ Kiều  tin Đỗ Nguyệt Ảnh rời khỏi đảo, cô   lên tàu  về phía Tây Bắc,  đưa cô  lên tàu chính là Đỗ Nguyệt Khê.
Bây giờ Cao Quân đối mặt với nguy cơ chuyển ngành, chị  chỉ  thể cố gắng  hài lòng Tưởng Vệ, hy vọng ảnh hưởng tiêu cực từ Đỗ Nguyệt Ảnh sớm biến mất.
Trở về nhà từ Thẩm Thành, Đỗ Nguyệt Khê mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.
Thấy chị  trở về,  Cao  đón tiếp nồng nhiệt như , mà là tỏ  lạnh lùng, châm biếm:     "Làm ? Cuối cùng cũng  đưa cái  gây họa đó   ?"
Kể từ khi Đỗ Nguyệt Ảnh  bắt với cáo buộc là gián điệp, thái độ của  Cao luôn như , bà  tức giận vì con trai  liên lụy bởi chuyện .
Đỗ Nguyệt Khê nhếch mép "Ừ" một tiếng.
Rõ ràng,  Cao   chỉ dừng  như , bà  bắt đầu lớn tiếng:     "Ngay từ đầu cô  đến,    là nên sớm cho cô  , nhưng cô  . Cô  ăn của nhà họ Cao, ở của nhà họ Cao, cuối cùng còn gây hại cho con trai , cô  xem nhà cô  những   là cái gì ?!"
Sau một đêm  tàu, Đỗ Nguyệt Khê xoa xoa thái dương sưng đau, cố gắng kiềm chế cơn giận và  nhẹ nhàng:     "Mẹ, chuyện của Nguyệt Ảnh chỉ là một hiểu lầm,  đừng lo, Cao Quân sẽ   ảnh hưởng. Đầu con đau, con  phòng nghỉ một lát."
Chị   xong, liền  thẳng  phòng, mặc cho  Cao  phàn nàn thế nào cũng  để ý.