Từ đây đến hòn đảo Bách Hoa mất  một tiếng đồng hồ, Đỗ Kiều   những con sóng và những chú hải âu bay lượn ở phía xa, cô trở nên vô cùng phấn khích. Không cần  mang theo trẻ con và vẫn  thể  ngoài chơi, đối với cô, đó mới là kỳ nghỉ thực sự.
Thấy nụ  rạng rỡ của cô, Tần Thiệu Diên khẽ mỉm .
Nửa giờ , thuyền cập bến, Đỗ Kiều nắm tay Tần Thiệu Diên xuống thuyền.
Điều đầu tiên họ  thấy là một khu rừng xanh tươi và con đường dẫn lên núi, cô  lên và hỏi:     "Ở    gì ? Trông  vẻ huyền bí."
"Chúng  sẽ  khi lên đó." Tần Thiệu Diên nắm tay cô và cùng   về phía .
Con đường ban đầu chỉ là những con đường nhỏ, nhưng khi  xa hơn, con đường trở nên rộng rãi, tầm  mở rộng hơn. Sau khu rừng là một biển hoa, màu sắc đa dạng  thể gọi tên, ngoài  còn  một quảng trường quan sát, một mái hiên cũ  thể  nó  xây dựng  năm nào.
Trước mặt là biển cả xanh biếc,  lưng là biển hoa rực rỡ, gió biển thoảng nhẹ...
Đỗ Kiều nhắm mắt cảm nhận cơn gió, và từ giây phút đó, cô  yêu thích nơi . Thật là  quá!
"Thích ? Nếu thích,    thể đến thường xuyên." Tần Thiệu Diên nhắm mắt  theo cô, cảm thấy  thoải mái.
"Thật sự  thích! Lần   thể đưa  và hai đứa nhóc tới cùng!" Đỗ Kiều  bắt đầu mơ mộng,   họ  thể  picnic ở đây, đây thực sự là một thiên đường nghỉ dưỡng.
"Ừ, ." Tần Thiệu Diên    những bông hoa nở rộ, giọng điệu  tự mãn:     "Những bông hoa ở đây  hơn cả bó hoa của Chu Viễn."
"?" Đỗ Kiều  ngạc nhiên,  đó nghĩ đến bó hoa mà Chu Viễn  tặng cho Tiền Viện, cô hiểu ngay ý của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-168.html.]
Cô  đầu   đàn ông, cảm thấy buồn :     "Đồng chí Tần Thiệu Diên,  trẻ con quá."
  đàn ông chỉ mỉm ,    để ý đến việc  trêu chọc. Ít  đến đảo Bách Hoa tham quan, Đỗ Kiều tựa đầu  vai ,   cảnh   mặt, cảm thán:     "Anh nghĩ xem, nếu  một ngày chúng  già , sống ở đây mỗi ngày sẽ thật tuyệt vời  ?"
Rời xa sự ồn ào của thế giới ngoài , sống cuộc sống giản dị, đó mới là cuộc sống về hưu mà cô mong .
Tần Thiệu Diên nghiêng đầu hôn nhẹ  mũi cô,   nghiêm túc:     "Ở đây  vài hộ dân biển sống theo mùa, nếu em thích, chúng   thể mua một căn nhà ở đây."
"Mua nhà?" Đỗ Kiều thuận miệng , nhưng lúc   nảy  một ý tưởng.
Nơi  thật , cô sẽ cố gắng kiếm tiền!
Đến khi cải cách mở cửa  ,  thể mua quyền sử dụng hòn đảo, lúc đó trở thành chủ hòn đảo cũng  tồi  ?
Trong khi đó, Tần Thiệu Diên vẫn   vợ   một tham vọng lớn như ! Anh chỉ nghĩ tới mấy căn nhà ở đây, nhưng Đỗ Kiều  nghĩ đến  bộ hòn đảo?
"Hiện tại  cần mua nhà, để    tính." Cô  dám  với  ý định thực sự của .
Sau khi rời khỏi hòn đảo, Đỗ Kiều vẫn cảm thấy một chút luyến tiếc về hòn đảo đó... So với sự lãng mạn tự do ở đảo Bách Hoa,  thứ ở đảo Lô Vĩ đều phát  sự trang trọng và trang nghiêm.
Không  nhiều tàu qua  đảo Lô Vĩ mỗi ngày, nếu gặp thời tiết cực kỳ , thậm chí việc   cũng khó khăn.