Một ngày nọ, ở bến tàu thành phố Kim Tây, một phụ nữ thời trang đang   quanh bến tàu,  hỏi thuyền trưởng một  nữa, giọng điệu sốt ruột:     "Bây giờ  gần một giờ chiều ? Tại  thuyền vẫn  khởi hành? Liệu hôm nay  thể khởi hành ?"
Thuyền trưởng    phụ nữ  mắt đang hống hách, vô cùng bất lực:     "Bây giờ gió lớn,  thể khởi hành ,    chính xác khi nào  thể khởi hành,  nhất là cô hãy tìm một khách sạn ở  một đêm và    ngày mai nhé."
Khi  điều ,  phụ nữ càng phẫn nộ hơn:     "Không !   lên đảo hôm nay!   mua vé thuyền  mà ông   thể khởi hành, điều  chắc chắn  thể chấp nhận !"
Mọi  xung quanh đều đang chờ đợi, Đỗ Kiều và Tiền Viện cũng  trong  đó, họ  lo lắng. Họ  ngoài từ sáng sớm, nếu hôm nay  thể trở  đảo,  lẽ các em bé sẽ đói đến chết.
 họ  thời tiết  là chuyện thường xuyên xảy ,  khó cho thuyền viên  tàu là vô nghĩa.
Người phụ nữ  thấy   xung quanh chỉ  mà   gì, bà  tức giận vô cùng:     "Tại      gì cả? Chúng   đoàn kết  mới  thể   điều gì đấy!"
Nói xong, bà   về hướng của Đỗ Kiều, lời  đầy phê phán:     "Những cô gái bây giờ gặp vấn đề chỉ  né tránh, thật là ích kỷ!"
"..." Hành động chỉ trích  khiến Đỗ Kiều và Tiền Viện  tức giận.
Tiền Viện  chằm chằm bà ,  :     "Có lẽ những  cứ như là  đầu tiên  thuyền. Những ngày gió lớn  thể  lật thuyền, điều  nên hiểu chứ? Hay là thấy  sống dai quá, còn  kéo   c.h.ế.t chùm."
Người phụ nữ  đáp trả đến nghẹn họng, mặt đỏ ửng:     "Mày, mày  ai ? Con ranh, mày  gì thế?!"
"  bà đấy,  vấn đề ? Thích mắng xéo  khác là đáng  chửi."
Tiền Viện trông dễ thương nhưng tính cách nóng nảy, bình thường trong nhà máy  ai dám chọc cô , phụ nữ  khi đụng đến cô  giống như đụng  một tảng sắt.
Đỗ Kiều sợ  phụ nữ   gây xung đột, vội vã che chắn Tiền Viện  lưng và  chằm chằm bà  với vẻ cảnh giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-169.html.]
Hai đấu một,  khó  khả năng chiến thắng.
Người  thường  "hổ xuống đồng bằng  chó khinh",  phụ nữ mới đến,  dám  khó dân địa phương, vì  bà  chỉ lườm họ, chống nạnh mắng:     "Đừng nghĩ  sợ mấy !  là   văn hoá,  tính toán với những  vô học như các cô, đúng là mất giá!"
Sau khi  xong, bà  nhanh chóng chuồn .
"..."
Nhìn  bóng lưng của bà  như con thỏ bỏ chạy, Tiền Viện vẫn còn tức giận:     "Người   vấn đề  ? Hy vọng tớ sẽ  gặp  bà , nếu  gặp một  là mắng một !"
Đỗ Kiều vỗ nhẹ  vai cô ,  an ủi:     "Đừng chấp những  như , yên tâm, chúng  sẽ  bao giờ gặp  bà  nữa."
"Hy vọng là thế, tớ thực sự chán ghét bà !"
Theo thời gian trôi qua...
Cho đến ba giờ chiều mới nhận  thông báo:     Sức gió  giảm,  thể khởi hành. Trên tàu, họ   thấy  phụ nữ , hai bên  cách xa  mà   gì với .
Không lâu  đó, hai giờ  trôi qua, tàu đến bến.
Khu quân đội và khu nhà ở của nhà máy đó là hai hướng khác ,  khi đổ bến, Đỗ Kiều và Tiền Viện  chia tay.
Đỗ Kiều  trực tiếp về nhà, mà  tiên  đến cửa hàng tạp hóa để mua ba cân thanh long và hai cân bánh bông lan về.