Cô nghĩ là việc liên quan đến công việc, nhưng   Trần Đào hỏi nhỏ về một loại cao dán cô từng đưa cho ông :     "Cái cao dán   cô cho , còn ? Vợ  thấy  , còn  mua thêm mấy miếng nữa."
Cao dán mà Đỗ Kiều cải tiến dùng cho bản   từng nghĩ tới việc bán , cũng   nhiều hàng sẵn, nhưng vì sếp , cô  thể chia cho ông  hai miếng.
"Cô  thể  mua nó ở  ? Hay  tự   mua thêm cũng ."
Đỗ Kiều  thể  cho ông   sự thật, chỉ  thể giả vờ bí ẩn :     "Cái ... thực sự  tiện ,  đó sống kín đáo,  dễ gặp."
Điều  Trần Đào  thể hiểu, dù  cuộc sống hiện nay  dễ dàng, ai cũng  sống đơn giản.
"Vậy cô  thể giúp  mua thêm mấy miếng ? Mẹ vợ và em vợ  cũng  say sóng,  ngoài một chuyến mà ói –  xem mà  nỡ."
Đỗ Kiều suy nghĩ một chút, cảm thấy việc     thể :     "Người đó  lấy tiền chỉ lấy trứng, trao đổi hàng hóa thì sẽ nhận."
Như , ngay cả khi      phát hiện, cũng chẳng là vấn đề lớn. Dù  vài miếng cao dán  đáng bao nhiêu tiền, đổi lấy trứng chẳng .
"Được,  chúng  thống nhất như thế.  sẽ chuẩn  trứng  khi tan   mang đến nhà cô,  ?"
Mục tiêu ngoài  quá lớn,  bằng ở nhà an , Đỗ Kiều gật đầu đồng ý và hứa sẽ đưa cao dán cho ông   khi  xong.
——-
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-172.html.]
Tại khu nhà ở quân đội, Dương Xuân Mai đang  Diệp Thu Vân với vẻ mặt  thể tin , bên cạnh là một cái chậu giặt, cảm giác tức giận trong lòng nổi lên liên tục.
Ban đầu bà định giặt quần áo cho các cháu, nhưng  phụ nữ  đột nhiên xuất hiện và giành lấy quần áo,  tự  giặt.
Nghĩ rằng  đến nhà là khách, Dương Xuân Mai  định nhờ vả.   chịu nổi sự nài nỉ của  , cuối cùng đành  đồng ý một cách miễn cưỡng.
Bà nghĩ rằng chỉ là vài cái áo nhỏ của trẻ con, giặt  năm sáu phút là  thể giặt xong, nhưng  ngờ    đem quần áo của trẻ em và  lớn giặt chung. Khi giặt đến nửa chừng, quần áo  lớn  màu,  hỏng hết sáu cái áo của trẻ em!
"Không  chứ,    dì thông gia, cô lớn thế  mà  từng giặt quần áo ? Quần áo của trẻ con    thể giặt chung với quần áo  lớn? Nếu  bệnh truyền nhiễm thì , truyền cho trẻ con thì  thế nào?"
Dương Xuân Mai vớt cái áo  nhuộm màu lên, trong mắt đầy vẻ đau lòng:     "Nhìn xem, sáu cái áo  lành giờ đều  mặc  nữa-"
Diệp Thu Vân  hổ sờ mũi, biện minh:     "Không  là   tiết kiệm nước ? Cô xem Thiệu Diên hàng ngày vất vả mang nước thế. Ai   quần áo   màu?"
Bà  chỉ  thể hiện  nhiều hơn,  ngờ   hỏng việc...
Dương Xuân Mai  cái áo,  thể   gì nữa, càng    những lời biện hộ như thế, bà  định mang chậu  nhà thì     :     "Thực  đó   chuyện gì lớn, giặt thêm vài  nước như thế vẫn  thể mặc, dù  trẻ con   ngoài, quần áo dính chút màu,  khác cũng  thấy ."
Càng , Diệp Thu Vân càng thấy đúng. Bây giờ còn     mặc quần áo mới nữa kìa, còn gì là quá đáng nữa chứ?
Dương Xuân Mai  thấy bộ dạng tự nhiên của bà , thực sự  tát một cái cho bõ tức!