Cô vốn tưởng rằng gia đình  và Dương Lôi sẽ   quá nhiều giao lưu,  ngờ rằng đối phương  sắp đến.
Theo mô tả trong thư, Dương Lôi  dáng  mềm mại, là vũ công chính của đội văn công, tính cách lạnh lùng xa cách, thuộc kiểu   băng giá.
Đỗ Kiều   đoán tại  đối phương  chọn chuyển đến đảo Lô Vĩ:     "Ừm,  xong , tại  em  tức giận chứ? Như ông nội ,   giúp đỡ   là do  quyết định mà."
"Cô   tay  chân,  cần  giúp đỡ,  cũng   giúp."
Thấy  đàn ông vội vàng thể hiện quyết tâm, Đỗ Kiều  nhẹ  hỏi thêm.
Bây giờ  mùa thu, gió  đảo   chút se lạnh.
Trước khi thời tiết chuyển lạnh hẳn, Đỗ Kiều và Dương Xuân Mai dự định dẫn nhóm trẻ con đến bãi biển chơi cát, nhặt cua nhỏ.
Trước khi  khỏi nhà, cô  quên buộc khăn choàng cổ cho hai đứa nhỏ để tránh gió lùa  cổ.
Chuẩn  cho chuyến  , Hoắc Kiêu và Bạch Vũ Phàm còn mang theo một  xô và xẻng, mỗi  một cái, định xây một tòa thành lũy cho em trai và em gái để mở rộng tầm  của chúng.
Đỗ Kiều trải một tấm ga trải giường  bãi biển, đặt hai đứa trẻ lên ,  đó cắm một chiếc ô  xe đẩy gỗ để che nắng cho chúng.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, cô mới  xuống bên cạnh Tiểu Nãi Đường, tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời bên bờ biển.
Nhóm Hoắc Kiêu và  đào một cái rãnh dài  bãi biển, uốn lượn bao quanh  . Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường với vẻ mặt tò mò, duỗi tay nhỏ  giúp đỡ. Đỗ Kiều để mặc chúng chơi đùa,  thì lấy một quyển sách  .
Ngược , Dương Xuân Mai thì lo lắng hơn, lúc quan tâm xem ai khát nước, lúc khác  hỏi xem ai đói. Những thứ ăn từ nhà mang theo đều  bày biện lên  tấm ga trải giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-182.html.]
"Mẹ,   thể  dạo bên bờ biển, hoặc là cầm xô  bắt một ít cua nhỏ. Mỗi ngày chăm sóc bọn trẻ  đủ mệt , ở đây  con,  nên thư giãn một chút."
Dương Xuân Mai lo lắng,   .
Đỗ Kiều chỉ  thể dụ dỗ:     "Hay là tối nay chúng  ăn lẩu nhé, bắt một ít cua cho  lẩu sẽ  tăng hương vị,  thấy thế nào?"
Nghe   thể sử dụng cua bắt , Dương Xuân Mai liền đồng ý  chút do dự. Bà đội một chiếc mũ rơm lớn, cầm xô  đến bãi biển  xa.
Trước đây họ  từng đến bãi biển bắt cua, Dương Xuân Mai  chúng thích ẩn nấp  đá, bà lật qua năm tảng đá lớn, tìm  hai con cua nhỏ.
Điều  khiến bà cảm thấy  thành công, việc tìm cua trở nên hăng say hơn.
 dù  cũng là   ngoài bốn mươi, cứ cúi  hoặc  lâu một chỗ sẽ khiến chân tê và lưng  chịu nổi. Cuối cùng bà đặt xô xuống, duỗi thẳng lưng, mới  tâm trạng ngắm  cảnh vật xung quanh.
So với bầu  khí đè nén ở Thẩm Thành, bà thích sự thoải mái ở đây hơn.
Lúc , một bóng dáng màu xám lam bất ngờ xuất hiện trong tầm . Nhìn kỹ , đó chính là bộ Tôn Trung Sơn mà   may.
Bộ quần áo , Dương Xuân Mai  mất đúng một tháng để  thành, đối với bà mà , đó là tình cảm sâu đậm.
Từng mũi kim, từng sợi chỉ đều vô cùng quen thuộc.
Khi bà ngẩng đầu   mặc bộ Tôn Trung Sơn,  đó cũng đang hoài nghi  . Chỉ thấy  đàn ông trông  năm mươi tuổi, tràn đầy tinh thần, đeo một cặp kính gọng đen,  vẻ học thức cao, lịch sự như một  trí thức.