Hắn   định hỏi thì  Hoắc Kiêu ngắt lời:     "Chú Tưởng ơi, chú giúp chúng cháu tìm bà Dương với, bà   mất tích hơn nửa giờ ."
Bạch Vũ Phàm và nhóc mũm mĩm cũng đồng thanh ủng hộ, bảy miệng tám lưỡi đều  hứng thú, Tưởng Vệ thật sự  chịu nổi, vội vàng  lệnh:     "Các cháu đừng theo nữa, chú sẽ dẫn   tìm, chờ tin tức của chú."
Nói xong,    bước về phía đám lính. Chỉ trong chốc lát, hơn mười   tản  các nơi bắt đầu tìm kiếm.
Đỗ Kiều tiếp tục  quanh, trong lòng  sốt ruột, và đúng lúc  Dương Xuân Mai mang theo xô từ phía nam  về,  môi còn nở nụ .
Bà thấy bãi biển ồn ào một cách kỳ lạ, cho đến khi thấy Đỗ Kiều chạy về phía  với vẻ mặt  lóc, mới nhận   điều gì đó  .
"Mẹ   ? Mọi  đều đang tìm  kìa."
Vừa  Tôn Phồn Sâm   toilet nhưng  tìm thấy nhà vệ sinh gần đó, Dương Xuân Mai  bụng dẫn ông  . Bà  nghĩ chỉ trong chốc lát mà  gây  một trận huyên náo lớn như .
Vài đứa trẻ thấy bà trở về, ôm lấy em trai và em gái chạy tới.
"Mẹ chỉ  nhà vệ sinh một chút, chuyện gì ? Họ đang tìm cái gì thế?"
"Họ đang tìm  đấy!" Nói xong, Đỗ Kiều  đầu  với Hoắc Kiêu:     "Các em ở đây chờ, chị   với Tưởng Vệ một tiếng."
"Vâng, chị yên tâm, chúng em sẽ  chạy lung tung ."
Bãi biển   dài, xung quanh còn  khu rừng, thực sự  tìm một    là chuyện dễ dàng. Tưởng Vệ đang mặc áo phao chuẩn  xuống biển tìm kiếm thì thấy Đỗ Kiều chạy về phía :     "Đợi một chút,  tìm thấy  của  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-184.html.]
"Tìm thấy ở ?"
Hắn  dừng động tác mặc áo phao, vội vàng bảo lính bên cạnh thông báo  cần tìm nữa. Đỗ Kiều   hổ, sờ mũi giải thích tình hình.
Cô nghĩ rằng Tưởng Vệ sẽ  vài lời châm biếm, nhưng  ngờ  đàn ông  chỉ phất tay tỏ vẻ   cả, miễn là   đều .
Cảm thấy   nợ  , Đỗ Kiều liên tục bày tỏ lòng  ơn.  lúc cô định rời , Tưởng Vệ bất ngờ hỏi:     "Gần đây   quen một , thấy chiếc khăn quàng cổ của con gái cô trông  , xin hỏi mua ở  ?"
Đỗ Kiều  nghi ngờ gì, trả lời:     "Đó là  khác tặng, nếu  thích,    đến bách hóa đại lâu  thể giúp  tìm xem  cái tương tự ."
"Được, cảm ơn cô." Tưởng Vệ gượng , trong lòng càng thêm hoài nghi.
Mẹ    thích chiếc khăn đó, luôn treo trong tủ quần áo  nỡ đeo, cũng  nhớ    bao giờ tặng chiếc khăn đó cho ai,    nó  đến tay Đỗ Kiều?
Sợ rằng hỏi nhiều sẽ gây hiểu lầm  đáng , Tưởng Vệ  tiếp tục hỏi về nguồn gốc của chiếc khăn. Còn Đỗ Kiều vội vã  trở về chăm sóc các con,  khi  vài câu với   thì nhanh chóng rời .
Vừa trải qua một phen hốt hoảng, hơn nữa trời  dần tối,    tiếp tục chơi nữa.
Trên đường về nhà, Dương Xuân Mai nhắc đến Tôn Phồn Sâm:     "Ông lão đó trông  vẻ học thức, vẽ tranh  ,    xa, nhà thiết kế Tôn và cha   còn khá giống ."
Hiếm khi thấy Dương Xuân Mai khen ngợi một  đàn ông như , Đỗ Kiều bèn nảy  ý định:     "Sao chúng   mời họ đến nhà ăn bữa cơm?"
Dương Xuân Mai  nghĩ đến chuyện tái hôn, cũng  hiểu ý tứ sâu xa của con gái:     "Thôi bỏ , hai cha con họ trông  vẻ là  kỹ tính."