Dương Xuân Mai là  tính tình nóng vội, thấy ông   chậm như , bà gần như  cầm lấy ăn  ông :     "Đồng chí Tôn,  khác  ăn xong hai con, ông một con cũng  xong, sợ là  ăn đến sáng mai mất?"
Tôn Phồn Sâm  thấy thì ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng :     "Ăn uống là một quá trình, quan trọng nhất là thưởng thức,   vội."
"..." Dương Xuân Mai há mồm,   rằng ông  vội nhưng  vội.
 là  ngoài thì gấp,  trong cuộc thì cứ thảnh thơi.
Trong bữa ăn, những  trẻ tuổi  ăn  trò chuyện. Dương Xuân Mai cảm thấy    gì để  với họ, ăn xong bữa cơm thì rời bàn.
Bà đến  máy may,   tấm vải Tôn Chính Đông mang đến, trong đầu hình dung một hồi, phác thảo  một kiểu dáng cơ bản.
Tôn Phồn Sâm  khi ăn xong  dạo đến chỗ Dương Xuân Mai, thấy bà đang chăm chú   tấm vải,  hỏi:     "Vải   áo sơ mi  ?  mua bừa,   chọn lắm."
Không ngờ ông   đến, Dương Xuân Mai giật  một chút, cầm tấm vải lên sờ thử:     "Chất liệu   , ông  con mắt thực sự  đấy."
Tôn Phồn Sâm  quanh một vòng, bên cạnh máy may  một giá treo đầy quần áo thành phẩm, bàn bên cạnh còn  thước và sách vẽ, ông  rút  ánh mắt, hỏi:     "Bà   học vẽ ?   thể dạy."
" học cái đó  gì? Không thể học ." Dương Xuân Mai từ chối ngay lập tức mà  cần suy nghĩ, bà cảm thấy  còn  hiểu về tranh, huống hồ là học.
Nghe bà  , Tôn Phồn Sâm chỉ nhẹ nhàng :     "Bà  quần áo  như ,  bao giờ nghĩ tới tự thiết kế mẫu mã ? Vẽ chính là kỹ năng cơ bản."
Trước đây, việc thiết kế đều do Đỗ Kiều giúp bà vẽ, Dương Xuân Mai chỉ cần dựa  đó suy nghĩ một chút là  thể  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-187.html.]
Đỗ Kiều từng  dạy  , nhưng bà   gì về hội họa, sợ học   nên  từ chối. Bây giờ khi  đàn ông  nhắc  chuyện cũ,  hiểu , Dương Xuân Mai   phản đối như .
 để một  đàn ông dạy  vẽ thì  , chắc chắn  . Nếu để hàng xóm láng giềng thấy,   họ sẽ   .
"Con gái    thứ, nó   sẽ dạy , khi nào rảnh  sẽ học với con bé,   dám  phiền ông ."
Nói đến Đỗ Kiều, Dương Xuân Mai tỏ  một vẻ mặt tự hào  cô con gái giỏi giang, Tôn Phồn Sâm vẫn chỉ mỉm  nhẹ nhàng,  còn ép buộc nữa.
Ở phía bên ,  bàn ăn. Đỗ Kiều lười biếng tựa  bên cạnh Tần Thiệu Diên, cảm thấy  buồn ngủ.    đang  chuyện  vui vẻ, cô    hỏng  khí.
Nhận  cô  ngủ, Tần Thiệu Diên hỏi  mặt  :     "Vượng Tử  cần  tiểu ban đêm ? Em kiểm tra xem."
Nhà họ   thói quen dậy giữa đêm để trẻ con  tiểu, Đỗ Kiều  giật , ngay lập tức hiểu   đang giúp  thoát , nên cô mỉm   ơn, giải thích vài câu với    vội vã .
Sự ngọt ngào của hai  trong bữa ăn khiến   ai nấy đều ghen tị. Đặc biệt là cô giáo Mục.
Bà   kết hôn hơn mười năm,  từng ăn  một miếng rau mà chồng gắp cho, ngược  con trai lớn giờ   bóc cua cho .
Trước đây bà  cho rằng chồng là  đàn ông cao lớn, thô lỗ là bình thường,   những chi tiết nhỏ nhặt thì  , nhưng giờ đây bà  nhận    , đơn giản là trong lòng họ   .
Con trai  còn thấu hiểu lòng  hơn!