Tiền Viện uể oải,  bên cạnh cô  khỏi văn phòng:     "Ôi, tớ chán quá mới  thế-"
Nếu  thì   tự tìm chuyện để vướng  rắc rối chứ?
"Làm  bây giờ? Tớ  gửi   ngày mai, mà tớ vẫn  chọn ."
Đỗ Kiều suy tư, nhanh chóng  ý tưởng:     "Nếu  chọn  thì đừng chọn nữa,  gửi cả hai phiên bản đến, để ban giám khảo chọn giúp  là . Dù  quy định của cuộc thi   một  chỉ  thể gửi một tác phẩm."
"???" Mắt Tiền Viện sáng lên, lập tức :     "Tiểu Kiều,  đúng là  may mắn của tớ, tớ yêu  c.h.ế.t  !"
Để cảm ơn vị  may mắn , cô  mời Đỗ Kiều ăn tôm biển.
So với cua, tôm biển  hòn đảo   ưa chuộng hơn nhiều, sợ rằng đến muộn thì  bán cá sẽ bán hết, họ vội vã kết thúc công việc để  mua...
——-
Trong khi đó, tại bệnh viện quân đoàn, Tần Thiệu Diên  trong phòng họp.
Một vị bác sĩ trẻ đang hăng say phát biểu  bục giảng,   là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình từ một quân khu khác chuyển đến gần đây, tên là Tạ Hoa,  khả năng giao tiếp  và  giỏi, nhanh chóng  bệnh viện giao trọng trách.
Sau khi bài phát biểu kết thúc, Tạ Hoa  xuống bên cạnh Tần Thiệu Diên, thái độ khiêm tốn:     "Bác sĩ Tần,  giờ  việc   rảnh ?   hỏi  một  vấn đề?"
Tần Thiệu Diên thường xuyên giúp đỡ  khác mà  giấu giếm,  gật đầu,  từ chối. Cuộc họp kéo dài đến năm giờ mới kết thúc,  khỏi phòng họp, Tần Thiệu Diên  đồng hồ, hối hận vì  đồng ý quá nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-191.html.]
Vừa  đề nghị  đổi thời gian thì  thấy y tá chạy đến báo  bệnh nhân ở phòng cấp cứu  gặp , Tần Thiệu Diên  suy nghĩ nhiều, vội vàng  về phía phòng cấp cứu, Tạ Hoa cũng  theo .
Khi họ bước  phòng cấp cứu, chỉ thấy một cô gái với khí chất lạnh lùng đang nhíu mày cho bác sĩ trực kiểm tra cái mắt cá chân  thương.
Cô  ngẩng đầu lên, khi  thấy Tần Thiệu Diên, ánh mắt lạnh lùng ban đầu bỗng dưng chuyển thành một nét dịu dàng khác thường:     "Đồng chí Tần Thiệu Diên,  lâu  gặp."
Đó là Dương Lôi.
Tần Thiệu Diên khẽ nhíu mày, giọng điệu   bất kỳ biến đổi nào:     "Cô tìm ?"
Như  quen với vẻ mặt  biểu cảm của , Dương Lôi  mấy quan tâm chỉ  mắt cá chân của :     "Vừa mới  thương, nhớ là   bác sĩ ở đây, nên ghé qua xem  thế nào."
Tạ Hoa bên cạnh vốn là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình,    Tần Thiệu Diên ,  đó tiến về phía Dương Lôi.
Sau khi trao đổi vài câu với bác sĩ trực,   kiểm tra  vết thương cho Dương Lôi   với Tần Thiệu Diên:     "Đồng chí  mắt cá chân  đến nỗi hỏng xương, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ."
Tần Thiệu Diên  về phía  đồng nghiệp quá "thấu hiểu", trong mắt lướt qua một tia  vui:     " là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, vết thương của cô   thuộc phạm vi điều trị của ,   trực tiếp với cô  là ."
Ngay khi lời  của  còn  dứt, hai   mặt đều  vẻ mặt  , Dương Lôi nén giận hỏi:     "Ông nội Tần , nếu em  việc ở đây  thể tìm , nhưng em thấy  chẳng  gặp em chút nào."
Với sự hiểu  của Tần Thiệu Diên về ông nội,   thể chắc chắn rằng ông  sẽ    những lời như .
Anh  xuống đồng hồ, cuối cùng mất hết kiên nhẫn:     " còn  việc quan trọng cần ,   cứ tiếp tục,   đây."