Tiểu Nãi Đường và Vượng Tử  đầu tiên  tàu, tò mò về  thứ xung quanh, ánh mắt ngây thơ dễ thương của chúng khiến   xung quanh  ha hả.
"Các bé nhà  là song sinh đấy ? Trông xinh quá!"
"Đây là song sinh ? Hai đứa trẻ trông  giống  lắm nhỉ?"
"Có loại song sinh  giống  đấy,  chúng   kìa, thật đáng yêu!"
Nghe thấy lời khen ngợi từ  , Dương Xuân Mai  rạng rỡ, cô chia một vài miếng khoai lang khô cho  , coi như là tạo duyên .
 lúc tàu sắp khởi hành, hai cô gái bước  toa giường , họ  thẳng đến chỗ  gần cửa sổ và  xuống, khí chất lạnh lùng của họ lập tức  hạ nhiệt  khí xung quanh.
Đỗ Kiều  về phía hai cô gái, nụ   chạm đến mắt.
Dương Xuân Mai   họ là ai, chỉ thấy hai cô gái trông khá xinh , nhưng dường như tính tình  mấy dễ chịu. Tần Thiệu Diên trở  từ ngoài mang nước , lập tức lạnh lùng  họ.
"Anh... Đồng chí Tần Thiệu Diên, thật trùng hợp,  gặp   ở đây." Dương Lôi  đổi vẻ mặt kiêu ngạo ban nãy,  mặt lộ  vẻ ngượng ngùng.
Cô   gọi là " Thiệu Diên", nhưng nhớ tới đối phương từng thẳng thừng phủ nhận cách gọi , cô   dám gọi nữa.
Trước mặt  , Tần Thiệu Diên chỉ đáp  bằng một cái gật đầu qua loa,  đó  về phía giường  của vợ con . Dương Xuân Mai  hiểu chuyện gì đang xảy , hỏi:     "Con quen họ ?"
"Vâng, hàng xóm nhà ông nội." Anh vô thức  về phía Đỗ Kiều,  đó  hiện lên một vẻ mặt khá bất lực như đang   cũng   tại   gặp họ  tàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-205.html.]
Đỗ Kiều dĩ nhiên tin tưởng , cô     ghen tuông vô cớ.
Cô gửi cho  một ánh mắt an ủi,  đó tiếp tục  việc của , coi như họ  tồn tại. Dương Xuân Mai cảm nhận   khí  chút khác thường, nhưng  hỏi thêm.
Chẳng bao lâu, theo tiếng còi tàu, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.
Vượng Tử  qua cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ hứng thú, miệng còn gọi "Mẹ ơi",  Đỗ Kiều cùng xem cảnh tượng thú vị .
Dương Lôi  qua Vượng Tử một cái, cuối cùng  với Đỗ Kiều lời đầu tiên:     "Đây là con trai của cô? Thật  trai."
"Cảm ơn lời khen của cô." Đỗ Kiều  thẳng  mắt cô ,  hề tỏ  thấp kém. Sau đó, hai    thêm gì nữa.
Uông Đình Đình bên cạnh  mà sốt ruột,  hiểu Dương Lôi điên rồ  đang   gì?
Cố ý chọn chung một chuyến tàu với Tần Thiệu Diên để về nhà? Lên xe    chủ động  chuyện, chỉ  gia đình bốn  họ vui vẻ hạnh phúc,   đang tự tìm khổ cho  ?
Từ thành phố Kim Tây tới thành phố Bắc Kinh,   tàu hỏa mười bảy tiếng. Dương Xuân Mai dựa  mép giường đan áo len cho các cháu để g.i.ế.c thời gian, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường chơi một lúc  thì buồn ngủ.
Sau khi Đỗ Kiều dỗ các con ngủ xong, cô   sách,    cả.
Sợ cô mỏi mắt, đến tối Tần Thiệu Diên lấy sách trong tay cô,  hiệu nên  ngủ sớm, một   canh chừng là .