Đỗ Kiều nhận lấy bức tượng hình , xem  xem  một hồi, bỗng nhiên :     "Mẹ thấy nó quen là đúng , cái  là điêu khắc  đấy."
"!" Dương Xuân Mai mở to mắt, lộ  vẻ mặt  dám tin.
Cuối cùng, bức tượng hình    may mắn,  trở thành đồ chơi của bọn trẻ, mà  đặt  bàn bên cạnh máy khâu. Mỗi khi  thấy nó, Dương Xuân Mai đều sẽ  tự chủ  mà nhớ đến nụ  của Tôn Phồn Sâm, dù cố gắng xua  cũng  , thật là khó hiểu...
Khi thời tiết dần ấm lên, Đỗ Kiều  đổi trang phục mùa xuân cho hai đứa trẻ. Vào cuối tuần nghỉ ngơi, cô sẽ dẫn chúng   cây hoè để hưởng thụ ánh nắng mặt trời, đồng thời  một  tin tức làng xóm để giải trí.
Và gần đây, chủ đề    bàn tán nhiều nhất chính là chuyện nhà họ Vương bên cạnh cô.
Nguyên nhân là  ruột của hai đứa trẻ mồ côi  xuất hiện, đáng lẽ  đây  là chuyện , các em  theo  đến nơi mới để bắt đầu cuộc sống mới, kết cục  mỹ  ?
 điều   ở chỗ,      là sẽ đưa các em , và hai đứa trẻ cũng   theo  ruột...
Đỗ Kiều  đến đây,  nhịn  mà hỏi:     "Tại   như ? Mẹ đẻ  tìm đến , bọn trẻ   lý do gì  theo  đẻ cả?"
Tính , nhà họ Vương chỉ nhận nuôi hai đứa trẻ  năm tháng,   trong  thời gian ngắn ngủi như   xây dựng  tình cảm sâu đậm hơn cả tình mẫu tử?
"Cô  ,  đẻ  tính tình bạo lực, khi chồng cô   hy sinh thì thường xuyên đánh mắng con cái, nhất là đứa thứ hai mới sinh ,  lóc và  ầm ĩ như điên lên ."
Người  đẻ đó từng ở trong khu nhà của gia đình, vì    khá hiểu rõ về  cảnh của cô .
"Vậy tại  lúc đầu cô   biến mất?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-220.html.]
"Cô   là  chịu nổi cú sốc khi chồng mất nên mới chạy , nhưng theo  đoán, chắc là tiêu hết tiền phúng viếng  mới nhớ   còn hai đứa con."
Có con cái trong tay, cô   thể tìm tổ chức xin xỏ,  mấy đứa trẻ nhỏ đó, tổ chức  thể  quan tâm đến cô .  việc chậm trễ  đón các con  thì khá là đáng suy ngẫm...
Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi, thím Khương  dám    mặt  , chỉ nhỏ nhẹ  với Đỗ Kiều.
Lúc    thở dài một tiếng:     "Ôi, gần đây   của Trung tá Vương lo lắng quá, nếu  đẻ  xuất hiện, họ còn  thể coi mấy đứa trẻ như con đẻ của  để nuôi. Bây giờ  đẻ  về, họ   nuôi con cho  khác,   bây giờ?"
" , Vương Chấn Phong còn là một  trai độc , bây giờ  chỉ thêm hai đứa trẻ mà còn thêm một  của đứa bé, cô gái nào sẽ  lấy  ?"
Bình thường  thích buôn chuyện nhất là chị Hứa, mắt  một cái,  khẩy:     "Các chị  xem, Vương Chấn Phong sẽ  nóng đầu mà cưới  phụ nữ đó chứ? Dù  bây giờ hai đứa trẻ cũng gọi   là cha, cưới  đẻ của chúng   là  vặn ?"
"Nghe cô  cũng đúng đấy!"
"Nếu con trai  dám cưới một  như ,  sẽ gãy chân nó!"
"Tiếc là bà   con trai..."
"Ha ha ha ha ha-"
Nghe một vòng chuyện bên ngoài, Đỗ Kiều cảm thấy cái đệm đá  gốc cây hoè quá cứng, cuối cùng   nổi nữa. Cô ôm Tiểu Nãi Đường  dậy, chào tạm biệt     về nhà.