"Có nhiều  như ,     phiền   nghỉ ngơi ? Hay là chúng  về nhà thôi."
Đỗ Kiều hiểu ý đồ nhỏ của bà, nhưng  cố tình   chiều theo:     "Chú Tôn  , nếu  học điêu khắc, bất cứ lúc nào đều  thể tìm đến. Hơn nữa chú  sống một , thấy   đến tìm chắc chắn sẽ  vui."
Tiền Viện bên cạnh cũng đồng tình:     " , chúng   thôi- Xin dì đấy, dì Xuân Mai -"
Đa  thắng thiểu , Dương Xuân Mai chỉ  thể  theo họ đến nhà khách. Lúc , Tôn Phồn Sâm đang ở ngoài trồng dưa chuột trong khu vườn  khai phá. Ngoài dưa chuột, ông  còn trồng  nhiều loại rau khác, chỉ để g.i.ế.c thời gian.
Ông  đội mũ cỏ và mặc bộ quần áo cũ, trái ngược   với hình ảnh lịch thiệp thường thấy.
Khi Đỗ Kiều và   đến nhà khách, đầu tiên họ  nhận  đó là ông , mãi cho đến khi Hoắc Kiêu với đôi mắt tinh tường kêu lên:     "Ông Tôn".
Tôn Phồn Sâm  thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy bụi hiện lên nụ  rạng rỡ:     "Mọi  nóng ?   dưa chuột  hái,  tươi."
Nghe   đồ ăn, nhóc mũm mĩm chạy tới :     "Ông ơi, cháu  ăn!"
"Được, chúng   nhà! Ông sẽ rửa dưa chuột cho các cháu."
Nói xong, ông nhấc một giỏ dưa chuột  hái lên, dẫn    phòng  106. Trước đây Đỗ Kiều và Dương Xuân Mai  từng đến đây, nhưng đều dừng  ở cửa, đây là  đầu tiên họ bước  trong nhà để tham quan.
Không ngoài dự đoán, trong phòng ngoài hai chiếc giường đơn, còn  một bàn  và một chiếc ghế. Bài trí đơn giản mộc mạc, nhưng chiếc bể cá nhỏ đặt  bàn   sống động cả căn phòng.
Trong bể cá nhỏ nuôi hai con cá chép đỏ, bơi lội tung tăng, đặc biệt đáng yêu.
Đây là  đầu tiên mấy đứa nhỏ thấy cá cảnh, chúng  quanh bàn , mở to mắt, tò mò với thứ mới mẻ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-231.html.]
Trong phòng   ghế dư, Tôn Phồn Sâm bảo họ  lên mép giường.
"Chú Tôn, chúng cháu đến đây để học điêu khắc với chú. Lần  chú đục cho hai đứa nhỏ con hổ và bức tượng  như thật, chú quá tài giỏi!" Đỗ Kiều giơ ngón cái lên, khen ngợi kèm theo ám chỉ.
Nghe , Dương Xuân Mai ngại ngùng cúi đầu, hối hận vì  đến đây với họ.
Sợ Dương Xuân Mai cảm thấy  hổ, Tôn Phồn Sâm hiếm khi thể hiện vẻ nghiêm túc khi còn  giáo sư:     "Nếu  học, chú  thể dạy  , nhưng  bắt đầu từ những kỹ năng cơ bản."
Rất nhanh, mấy đứa trẻ  xếp hàng, chỉ  Hoắc Kiêu và Bạch Vũ Phàm đang học hành nghiêm túc, những đứa nhỏ khác đều đang  chằm chằm  cá chép.
Cá chép bơi đến , chúng  đến đó, động tác cực kỳ đồng nhất...
Đây là  đầu tiên Dương Xuân Mai thấy Tôn Phồn Sâm nghiêm túc giảng dạy.
Khác với bình thường, đáy mắt ông    nụ  ấm áp, chỉ  vẻ nghiêm khắc, kết hợp với bộ quần áo chắp vá, như thể  hoán đổi thành một  khác.
Lúc , bà  khỏi suy nghĩ:        đàn ông  khi còn trẻ, tính tình  ? Có lẽ sẽ   thiện giống như bây giờ...
——–
Mặt khác, tại bệnh viện quân đoàn.
Người trẻ tuổi  đuối nước cuối cùng  tỉnh   cứu chữa,     giường bệnh  chung quanh một cách mơ hồ, cho đến khi thấy Tần Thiệu Diên, ánh mắt mới sáng lên:     "Anh Thiệu Diên? Lâu quá  gặp!"