Khi  thực hiện việc kiểm tra hàng ngày, vô tình gặp Đỗ Nguyệt Khê  từ căng tin mua cơm trở về. Đỗ Nguyệt Khê thấy , lễ phép gật đầu, mỉm  :     "Lâu  gặp, Tiểu Kiều vẫn  chứ?"
"Cô   ."
Sau khi Tần Thiệu Diên cúi  kiểm tra xong cho bà lão Cao, hỏi vài câu về bệnh nhân  rời khỏi phòng bệnh.
Anh thường   chuyện  liên quan đến bệnh tình với  nhà bệnh nhân, nhưng Đỗ Nguyệt Khê cảm thấy  lạnh lùng là do mối quan hệ   giữa hai gia đình.
Vì , cô  thu  nụ ,   thêm gì nữa.
Sau khi Tần Thiệu Diên , một  nhà bệnh nhân cùng phòng   với Đỗ Nguyệt Khê:     "Cô  bác sĩ Tần ? Bác sĩ Tần  chỉ giỏi về y thuật mà còn là  ,  chồng cô cũng là do   phẫu thuật hả?"
Đỗ Nguyệt Khê vẫn còn tức giận,     khác khen ngợi Tần Thiệu Diên, cô  lạnh lùng phủ nhận:     "Không ,   dám  phiền  ."
Lúc , Tưởng Vệ  tin đến phòng bệnh, phía  còn  Tưởng Thừa  xuất viện. Trước tiên    bà lão Cao đang   giường bệnh,  đó nhíu mày hỏi Đỗ Nguyệt Khê:     "Thím thế nào ? Cao Quân ?"
Thấy   đến, Đỗ Nguyệt Khê miễn cưỡng :     "Anh  thức trắng đêm qua,  đưa con về nhà ngủ, hơn nữa cháu trai  ở nhà một , chúng  cũng lo lắng."
Thực  đối mặt với Tưởng Vệ, trong lòng cô   mang theo một chút oán trách. Nếu   vì hôm qua    đến, Cao Quân sẽ   dạo vì tâm trạng  , hành lý của cô  sẽ  mất,  chồng càng   đột nhiên  xuất huyết não.
Lúc , Tưởng Vệ vẫn    đối diện đang oán trách ,   tự nhiên  xuống cái ghế bên giường, lấy  mười đồng từ trong túi quần:     "Khi  ngoài   chuyện, trong túi chỉ  từng , các cô cứ cầm tạm ,  đủ tiền thì  tìm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-235.html.]
Nói xong,   đặt tiền lên bàn và giải thích:     "Đây là em họ , hôm qua suýt c.h.ế.t đuối, vì  mới  đến đón các ."
Nghe lời giải thích của  , cơn giận trong lòng Đỗ Nguyệt Khê mới giảm bớt một chút.
"À,   việc  hỏi cô." Tưởng Vệ  chằm chằm  cô , sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào:     "Mẹ   khi mất  vẻ như  tặng cô một chiếc khăn lụa, cô còn nhớ ?"
Đỗ Nguyệt Khê đột ngột ngẩng đầu, một tia hoảng hốt thoáng qua  biến mất, cô  nín thở trả lời:     "Dì  tặng một chiếc khăn lụa,  đó Tiểu Kiều đòi,  thấy em   thích nên  đưa cho em . Sao? Anh thấy chiếc khăn lụa đó ?"
"Ừm, thực sự  thấy." Mặc dù lời giải thích của cô  hợp lý, nhưng Tưởng Vệ vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Hắn   bỏ qua nét hoảng hốt .
Là sợ  trách cô   tặng chiếc khăn cho  khác, nên mới hoảng?...
Rời khỏi phòng bệnh, Tưởng Thừa  bên cạnh  nhịn , tò mò hỏi:     "Anh,  phụ nữ   là ai thế? Anh nỗ lực  hài lòng cô  như , chẳng lẽ  bí mật gì  thể   ?"
Tưởng Vệ trừng mắt   , giọng nặng nề:     "Biến! Nếu    gì thì đừng , chẳng ai  em  câm!"
Tưởng Thừa cúi đầu sờ mũi,  dám chọc  họ tức giận thêm nữa.