Cô giáo Mục  bên cạnh tức giận, phàn nàn với Đỗ Kiều:     "Tiểu Kiều, em thấy đấy ? Đứa trẻ   chịu  cho bọn chị  ai  đánh nó, tính cách cứng đầu giống hệt cha nó!"
Ở tuổi 15, đúng là thời kỳ nổi loạn của tuổi mới lớn, Đỗ Kiều  thể hiểu tại   nhóc   trả lời, chỉ  một lý do:     đó là cảm thấy  hổ!
"Chị Mục, chúng   ngoài  , để   và Hoắc Kiêu ở  một lúc."
Cô giáo Mục  còn cách nào khác, đành  đồng ý .
Khi  lớn  , Bạch Vũ Phàm mới dám nhăn nhó, chỉ vì những vết thương   quá đau!
"Cụ thể là chuyện gì xảy ? Ai đánh ?"
Nhớ đến những kẻ lưu manh , Bạch Vũ Phàm tức giận :     "Tớ   họ, họ  thứ Sáu tuần  sẽ tiếp tục đến chặn tớ."
"Vậy   ? Tớ sẽ  với   giờ học."
Những   đều là thanh niên 18-19 tuổi, Bạch Vũ Phàm  chiều cao  đến một mét năm của ,   kéo bạn  rắc rối:     "Thôi, tớ  cách giải quyết họ."
Hoắc Kiêu  đồng ý   nhóc, trong lòng  lo lắng:     "Cậu  cách gì? Có lẽ nên  với  lớn?"
"Không ! Nhờ  lớn giúp đỡ quá  hổ! Tớ nhất định  khiến họ  trả giá!"
Thấy  thể thuyết phục, Hoắc Kiêu chỉ  thể im lặng,  khi rời khỏi nhà họ Bạch thì mới kể  sự thật cho Đỗ Kiều. Nếu những sự việc  cứ nhẫn nhịn mãi,  một sẽ  hai, cô suy nghĩ một lát, cảm thấy cần  giải quyết vấn đề  từ gốc rễ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-239.html.]
Bạch Vũ Phàm ở nhà dưỡng thương hơn nửa tháng mới   hồi phục. Trong thời gian nửa tháng đó,  nhóc  hề rảnh rỗi, bí mật học cách bắt  và võ thuật từ các chú trong quân đội, chỉ mong   gặp  những kẻ côn đồ ,  thể đánh bại họ.
Và những kẻ côn đồ ,  khi   một  hưởng lợi,     thứ hai,  hai tuần  chờ   nhóc, bọn họ nghĩ đến việc đến gần khu quân đội để chặn .
  kịp hành động, Bạch Vũ Phàm  trở  trường học.
Lại một ngày  giờ học, cùng một con hẻm,  nhóc   chặn ,     vẫn giữ thẳng lưng,  hề sợ hãi:     "Các   giỏi thì cứ mỗi ngày chặn , sớm muộn gì  cũng sẽ đánh bại các !"
Những kẻ côn đồ  to, đều cho rằng đó là lời  vớ vẩn.
Thấy    chịu ngoan ngoãn trả tiền, họ  bắt đầu tấn công.
Dù Bạch Vũ Phàm  học  vài đòn, nhưng vẫn  thể chống chọi  năm-sáu .  lúc sắp  đánh , Đỗ Kiều và Hoắc Kiêu dẫn theo một  cảnh sát bao vây họ.
"Đồng chí cảnh sát, đây là những   cướp tiền của cháu !"
Tội cướp giật là tội nặng, những côn đồ lập tức thu hồi tay, Đỗ Kiều thấy , vội giúp Bạch Vũ Phàm  dậy.
Những kẻ côn đồ – từ hình ảnh hung tợn  , giờ đều tỏ   uất ức:     "Các chú cảnh sát ơi, chúng cháu  cướp giật-"
"Có cướp   thì các  tự  rõ trong lòng, hãy cùng với chúng  đến đồn một chuyến, nếu  đủ tuổi thì gọi cha  các  đến nữa."
Thấy  thể trốn thoát khỏi  phận  đưa đến đồn cảnh sát, bọn họ lập tức trở nên yếu ớt. Đỗ Kiều – với tư cách là nhân chứng – cùng với Bạch Vũ Phàm đến đồn cảnh sát.