Hai  bé tỏ vẻ  học b.ắ.n súng, nhưng Tần Thiệu Diên chỉ cho chúng chạm  s.ú.n.g gỗ  đạn để thỏa mãn,  đồng ý với yêu cầu .
Sau cuộc thi ,  thành công trở thành huấn luyện viên mới cho các em nhỏ. So với Vương Chấn Phong dễ dãi,  nghiêm khắc hơn, điều  khiến Hoắc Kiêu và Bạch Vũ Phàm cảm thấy vô cùng khổ sở...
Và thế là, ngày qua ngày trôi qua, bọn trẻ cứ như những cây non, từ từ cao lên và trở nên cứng cáp. Thấy mùa đông sắp đến, Đỗ Kiều mua bông và vải, định may áo bông cho hai đứa nhỏ trong nhà.
 lúc , tin Tiền Viện mang thai truyền đến. Chu Viễn   nhiệm vụ  ở nhà, cô  liền sống cùng với Lương Ôn Bình  đảo. Mỗi khi nghỉ lễ, Đỗ Kiều đều đến nhà họ  chơi, để giải sầu cho bà bầu nhạy cảm.
Hôm đó, một  phụ nữ tới khu nhà ở của quân đội, dáng vẻ to lớn và mắt hí,  qua  thấy   dạng , đó là bác gái của Cao Quân, đến đây để chăm sóc bà lão Cao.
Đỗ Nguyệt Khê  thích  bác gái  lắm, nhưng   thể  thẳng , chỉ  thể dùng lời lẽ vòng vo  với Cao Quân:     "Chúng  vốn dĩ    nhiều tiền,  em chăm sóc  là đủ ,  bằng chúng  để bác gái về nhé?"
Trước khi rời đảo, chị   giáo viên mầm non ở trường tiểu học,  khi rời đảo đến nay vẫn là bà nội trợ. Nghĩ đến những lời của Trương Vệ, Cao Quân  chút do dự từ chối:     "Em  thể mãi ở nhà , nên   trường học,  bác gái chăm sóc  và con cái    ? Như   cần  chịu sự giận dữ của  nữa, đây là một công đôi việc."
Đỗ Nguyệt Khê suy nghĩ một chút, cảm thấy khá  lý,  còn kiên trì nữa.
Ba ngày đầu tiên, bác gái Cao biểu hiện  siêng năng,  hết  việc, còn chăm sóc bà lão Cao và bọn trẻ  . Thấy bà  thực sự  giỏi giang, Đỗ Nguyệt Khê liền đến trường báo cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-243.html.]
Phía trường học   gì, cho chị    vị trí công việc cũ.
Thông thường, bữa ăn ở nhà đều  căn tin lấy cơm, từ khi bác gái Cao đến là chuyển sang nấu ăn ở nhà,  là cơm nhà ngon và bổ dưỡng hơn căn tin.
Miễn là    nấu, Đỗ Nguyệt Khê   ý kiến gì.
Cao Quân cảm thấy bác gái chịu trách nhiệm cho bữa ăn của cả nhà, nên  đưa sổ lương cho bà lão Cao để hàng tháng trả tiền ăn cho bác gái.
Về điểm , Đỗ Nguyệt Khê  ý kiến, nhưng sổ lương   chồng tự ý đưa , chị  chỉ  thể chờ cơ hội   lấy .
Chớp mắt một tuần trôi qua, khi chị  nghĩ rằng cuộc sống sắp trở  quỹ đạo bình thường, bác gái Cao bắt đầu gây chuyện.
Nếu như bình thường, bác gái Cao mỗi sáng năm giờ  dậy bắt đầu  việc, nhưng hôm nay đến bảy giờ vẫn  dậy, thấy sắp đến giờ  , Đỗ Nguyệt Khê chỉ  thể tự   gọi.
Bà  ở chung phòng với bà lão Cao,  gõ cửa   thấy tiếng "ái chà" từ bên trong phòng. Mở cửa  xem, thấy bác gái Cao đang chống eo, đau đến mức  thể  dậy .
Bà lão Cao thấy Đỗ Nguyệt Khê đến, vội vàng quát mắng:     "Cô còn  đấy  gì? Bác gái của cô  đau thắt lưng , nhanh  lấy rượu thuốc  đây!"