Đỗ Nguyệt Khê liếc  đồng hồ, chỉ  thể  lấy rượu thuốc . Chị   đặt rượu thuốc lên bàn, định   thì   bà lão Cao :     "Bôi cho bác gái , bác  bây giờ như ,   tự bôi ?"
"Mẹ ơi, con sắp muộn giờ  ,  thì  bôi giúp bác  nhé?"
Nghe chị   , bà lão Cao lập tức nổi giận:     "Cô   ,  trông như nào mà bôi thuốc ? Nếu   vì cô,    trở nên như ?"
Bác gái Cao ở một bên hợp tác "ôi chao" vài tiếng, ủ rũ :     "Chị ơi, ít  hai câu, đừng tự  hại . Tại Cao Quân    , giờ chọn một đứa lạnh lùng vô tình như !  tự bôi , cứ để con bé   !"
"..." Đỗ Nguyệt Khê kiềm chế cơn giận, mở rượu thuốc đổ , một ít  tay,  chạm  eo bác gái Cao,   đối phương kêu lên một tiếng:     "Ai da! Sao tay cô lạnh thế ? Muốn   lạnh c.h.ế.t ?"
Sau một hồi rắc rối, sáng hôm đó Đỗ Nguyệt Khê  những  kịp ăn sáng mà còn  hai bà già mắng mỏ, thậm chí còn   muộn hơn một giờ.
Đến nơi  việc,   lãnh đạo mắng một trận, chị  mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Đang chật vật đến trưa   ăn cơm, thì thấy Đỗ Kiều dẫn cháu trai của ngài Tư lệnh Hoắc  về phía văn phòng hiệu trưởng.
Chị  suy nghĩ một chút, lẳng lặng theo ...
Trong văn phòng hiệu trưởng, Đỗ Kiều dẫn nhóc mũm mĩm   cái ghế dài  bàn  việc,  :     "Hiệu trưởng Trương, cảm ơn ông  chấp nhận đứa trẻ , gia đình chúng  là bất đắc dĩ mới  gửi thằng bé  lớp mẫu giáo sớm một năm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-244.html.]
Ánh mắt của ngài hiệu trưởng Trương đầy ý , giới thiệu tình hình lớp mẫu giáo cho Đỗ Kiều. Trường học của họ tổng cộng  hai lớp mẫu giáo, mỗi lớp  một giáo viên quản lý hơn ba mươi học sinh, các giáo viên đều  kinh nghiệm giảng dạy phong phú.
Ngoài giờ nghỉ trưa và giờ giải lao, còn  thêm bữa phụ cho trẻ,  mặt đều khiến phụ  yên tâm.
Đỗ Kiều  xong  hài lòng, cô cúi đầu  nhóc mũm mĩm, dụ dỗ:     "Cháu thấy chỗ   ,  nhiều bạn nhỏ, còn  đồ ăn ngon, ngày mai chúng  đến đây học nha?"
Nhóc mũm mĩm mím môi,  hề  đến đây!  nghĩ đến ông nội  ốm   Bắc Kinh,  trai bảo   học,  bé chỉ  thể giấu sự bất mãn  sâu trong lòng, cố gắng  một đứa trẻ ngoan.
Thấy  bé đáng thương như , Đỗ Kiều  đau lòng, nhưng gia đình   hai đứa nhỏ khiến   đủ mệt mỏi , cô  thể ích kỷ để   chăm sóc thêm nhóc mũm mĩm.
"Từ hôm nay cháu sẽ ở nhà của dì, mỗi tối  em trai và em gái chơi cùng,  học về dì sẽ đón cháu,  ? Lúc đó, cháu kể cho dì  những chuyện xảy  ở trường,   ?"
Nghe   thể ở nhà " ", mắt của nhóc mũm mĩm sáng lên, cuối cùng  còn buồn như lúc đầu:     "Vậy chúng  hứa nhé! Mỗi ngày dì đều  đến đón cháu!"
Cậu bé đưa bàn tay mũm mĩm nhỏ , đôi mắt trong sáng chăm chú  cô. Đỗ Kiều nhẹ nhàng móc  ngón tay nhỏ , vẻ mặt trìu mến:     "Cháu yên tâm, dì chắc chắn sẽ  như  !"
Sau khi họ rời , Đỗ Nguyệt Khê mới từ góc khuất bước , cuộc trò chuyện trong văn phòng  , chị     phần nào.