"Cô  thấy ai rảnh rỗi ? Chỉ  cô, ăn một bữa cơm mà lê thê, đến giờ  còn  ăn xong, con bé rơi  bồn nước mới  thấy tiếng động, cô   kiểu gì ?!"
Đỗ Nguyệt Khê  mắng đến nghẹn họng, cảm thấy càng oan ức hơn, từ sáng sớm mở mắt  bắt đầu  việc,  mới  thời gian ăn bữa cơm   chê trách? Ngay cả con vật cũng cần  thời gian để thở chứ?
Chị  tức giận,  khi  quần áo khô cho đứa trẻ, chị  liền ôm con gái  khỏi nhà mà   đầu . Dù bà lão Cao  gọi thế nào cũng vô ích, khi bác gái Cao và Cao Quân  chuyện thì    mất hút.
Đứa trẻ    hù dọa, đến giờ vẫn còn  sợ hãi, Đỗ Nguyệt Khê chỉ  thể đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra.
Chị     đăng ký khám ở ,   khoa nào. Cuối cùng, chị  quẹo một góc đến gõ cửa nhà Tưởng Vệ,  nhờ cậy  . Thấy  đến từ bên ngoài, Tưởng Vệ gần như   nổi:     "Cô  chuyện gì?"
Đỗ Nguyệt Khê rõ ràng cảm nhận  sự lạnh nhạt từ phía đối phương, nhưng chị   dám suy nghĩ thêm, chọn cách tự lừa dối :     "Đoàn trưởng Cao, con gái em   rơi  bể nước, xin hỏi   thể đưa em đến bệnh viện  ?"
"Cao Quân ?"
"Anh   ngoài mua đồ  về."
Nhìn cô bé đang cuộn tròn trong vòng tay của chị , Tưởng Vệ  chút do dự từ chối:     "  rảnh,  sẽ gọi điện cho bệnh viện, cô đến đó ngay bây giờ ."
"Thế, thế thì cảm ơn ." Đỗ Nguyệt Khê  lãng phí thêm thời gian nữa, cảm ơn   lưng rời .
Đến bệnh viện và  tên Tưởng Vệ, nhân viên bệnh viện cho chị   nên đăng ký khám khoa nào và yêu cầu đến đăng ký. Điều  khiến chị  giật :     " còn  đăng ký ?"
Nhân viên bệnh viện  chị  một cái, giọng điệu  mấy  thiện:     "Cô   ? Ngay cả khi là thủ trưởng đến đây cũng  đăng ký ."
Chị  chua xót nhếch miệng, lấy từ trong túi  vài đồng tiền và  đến chỗ đăng ký. Sau khi con gái  kiểm tra và  thứ đều bình thường, chị  mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-263.html.]
 lúc  Tần Thiệu Diên  ngang qua hành lang, Đỗ Nguyệt Khê vội vàng ôm con đuổi theo:     "Em rể, chờ một chút!"
Tần Thiệu Diên  tiếng  đầu , nhíu mày. Thấy    gì, chị  tự hỏi:     "Chị   dì Xuân Mai kết hôn ?  ?"
"Ừ."
Nghe  câu trả lời , Đỗ Nguyệt Khê cảm thấy khó chịu trong lòng, cha  còn ở Thẩm Dương chờ đợi hòa giải,   Dương Xuân Mai  thể  cưới là cưới ?
Ở tuổi đó mà  thấy  hổ !
Giờ chị   giải thích thế nào với cha  đây? Nếu cha  chuyện , chắc chắn  sẽ  mắng!
Đỗ Nguyệt Khê chỉ cảm thấy mệt mỏi với cả đống vấn đề rắc rối .
Ngày qua ngày, thời gian trôi qua nhanh chóng, và một tháng sắp trôi qua.
Để Dương Xuân Mai và Tôn Phồn Sâm  thời gian riêng tư, mỗi cuối tuần Đỗ Nguyệt Khê luôn tự  chăm sóc các con, với sự giúp đỡ từ Hoắc Kiêu và một  đứa trẻ khác, việc chăm sóc các bé  quá khó khăn.
Mọi  đến bãi cát vàng để đào cát, vui đùa nửa ngày.
Ở phía bên  bãi biển, đoàn văn công đang tập dượt chương trình.
Gần đây họ  một kế hoạch lớn, hình như là sẽ  một vở nhạc kịch?