Vượng Tử và Bạch Vũ Hiên thấy  cũng  theo, dù chúng còn quá nhỏ và phần  chia  ít, nhưng đều  hào phóng.
Nhóc mũm mĩm  chia nhiều hơn họ một chút, thường ngày giữ thức ăn của   kỹ, nhưng    hiếm khi chủ động chia sẻ:     "Dì Tiểu Kiều, dì ăn của cháu , cháu  thích ăn lắm."
Thấy các bé đều ngoan như , Đỗ Kiều cảm thấy ấm lòng, cô nâng khóe mắt  về phía Dương Xuân Mai,  khuôn mặt  rõ hai chữ tự hào.
Nghĩa là:     Mẹ  cho con ăn, nhưng   nhiều bé cho con ăn!
Dương Xuân Mai lườm cô một cái, cuối cùng vẫn chia cho cô khá nhiều, chỉ sợ cô ăn hết phần của lũ trẻ.
Tới buổi tối, những món ăn mà Đỗ Kiều chuẩn  cuối cùng  trình làng  mặt  . Đây là những món cô học  từ các blogger ẩm thực ở thế giới tương lai — món hầm và món hải sản khổng lồ.
Trong món hầm  trứng, rong biển, đậu phụ khô và các loại thịt gà,  khi ngâm trong nước sốt vô cùng ngon. Còn món hải sản khổng lồ bao gồm cua biển, tôm, hến và một  hải sản khác, cũng  ngâm trong nước sốt.
Hai món  đều cần nhiều hương liệu như hồi, lá thơm và các loại dược liệu khác, tất cả đều  ở nhà cha dượng. Đây là  đầu tiên cô nấu,   mùi vị thế nào, tất cả đều theo từng bước, chắc sẽ   sai sót ở .
Mọi   những món ăn  bàn, đều  hứng thú. Nhóc mũm mĩm ngước lên hỏi:     "Bây giờ  thể ăn  ạ?"
Đỗ Kiều gật đầu:     "Dĩ nhiên ,   cứ tự nhiên mà ăn nhé!"
Một món hải sản lớn như thế , với nước sốt đặc biệt đậm đà, thường  những   thường xuyên ăn hải sản yêu thích nhất.
Thầy Mục nhấc một con hến lên và cho  miệng,  đó  thể dừng   nữa,  ăn   quên khen ngợi tài nấu nướng của Đỗ Kiều!
Trong khi đó, Hoắc Kiêu –  thường  tham ăn,   món hầm chinh phục  . Cậu nhóc nhấc một miếng rong biển lên ăn , ăn xong  nhấc một miếng thịt gà, ánh mắt đầy bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-277.html.]
Trước  chỉ ăn một bát cơm,   ăn tới hai bát mà vẫn cảm thấy  đủ.
"Tiểu Kiều, tài nấu nướng của cô gần như sánh ngang với đầu bếp chính của nhà hàng quốc doanh !"
"Ừm,  việc ở nhà máy đóng tàu, thực sự là lãng phí tài năng."
Đỗ Kiều khiêm tốn vẫy tay,  rằng  chỉ  nhiêu đó.
Cô là một tín đồ ăn uống  sai, nhưng  lười nấu ăn, thỉnh thoảng mới thể hiện một chút chỉ là hứng thú nhất thời, cuộc đời  dường như   duyên với nghề đầu bếp.
Do ăn quá no,  bữa tối, Đỗ Kiều dắt theo hai đứa nhỏ, cùng với sự đồng hành của Tần Thiệu Diên,  dạo bên bờ biển.
Biển  ban đêm  là một phong cảnh khác biệt, tiếng sóng biển xa xa như một bản nhạc, thư giãn tinh thần, trái tim thấy yên bình...
Hai đứa nhỏ đến bờ biển như những chú ngựa hoang  thả cương, thả tay Đỗ Kiều chạy về phía , may mà chúng  biển tuy  nhưng nguy hiểm, chỉ chơi đùa  bãi cát.
Tần Thiệu Diên nắm lấy tay cô, ngắm  cảnh biển và chân thành khen ngợi:     "Món ăn em  hôm nay  ngon."
Anh  thể chắc chắn rằng  vợ  mắt và  trong mơ của  là khác ,   rõ tại ?
Dù  đổi như nào,  vẫn yêu cô.
Đỗ Kiều lắc nhẹ cánh tay , ngẩng đầu hỏi:     "Vậy  lúc ở bàn ăn   khen em? Đến bây giờ mới , như đánh trống bỏ dùi."