Người đàn ông dừng bước, giơ tay nhẹ nhàng gãi  đầu mũi cô, ánh mắt tràn đầy sự chiều chuộng:     "Sợ em tự cao quá, nên mới nhịn  ."
 lúc , hai đứa nhỏ đột nhiên chạy trở , Vượng Tử mạnh mẽ kéo góc áo của Tần Thiệu Diên, vẻ mặt sợ hãi:     "Cha ơi, bên ,  đáng sợ-"
Còn Tiểu Nãi Đường  sợ đến rơi nước mắt, từng giọt lăn dài, khiến    khỏi xót xa. Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên  lượt ôm lấy hai đứa nhỏ, dịu dàng an ủi:     "Ngoan, đừng sợ- Có cái gì ở bên ?"
Vượng Tử  dám  ,  bé chôn đầu  cổ của Tần Thiệu Diên, chỉ tay về phía một khu rừng  xa.
Cặp vợ chồng liếc  một cái, từ từ  về phía hướng  chỉ.
Khu rừng  thường    qua , thường xuyên  một  động vật nhỏ xuất hiện,  buổi tối trông  vẻ khá đáng sợ. Đỗ Kiều ôm chặt Tiểu Nãi Đường, cảm thấy  như bước  một bộ phim kinh dị.
Vượng Tử vẫn  ngẩng đầu, nhưng  với hai :     "Ở bên cạnh hoa màu tím đó."
Hoa dại màu tím mọc ở rìa khu rừng, mỗi   nhóc và em gái đến biển đều sẽ  ở đây ngửi hoa,    nhóc  đến nữa , huhuhu-
Dưới bầu trời xám xịt, cuối cùng Tần Thiệu Diên  thấy điều bất thường trong bụi hoa. Có một con mèo lớn màu trắng với thịt và m.á.u lẫn lộn  đó, đang hấp hối. Điều  gây  một cú sốc lớn về mặt tinh thần cho hai đứa trẻ, thảo nào chúng  sợ hãi chạy trở về.
Đỗ Kiều cũng thấy con mèo đó, bụng nó  to,  lẽ là một con mèo .
"Ai  ác đến thế ? Không sợ  sét đánh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-278.html.]
Cô cúi xuống  xem xét tình hình của nó, nhưng mèo   cảnh giác với con ,   dậy chạy trốn nhưng rõ ràng  còn sức lực để di chuyển.
Tần Thiệu Diên đặt Vượng Tử sang một bên,  đó cởi áo sơ mi của , chỉ còn  một chiếc áo ba lỗ. Anh cúi xuống dùng áo của  bọc mèo  và ôm  lòng:     "Chúng  đem về kiểm tra, xem nó còn sống  ."
"Ừ, ." Đỗ Kiều  buồn,  chỉ là một mạng mèo,  thể trong bụng nó còn  năm-sáu bé mèo con, nếu mèo  chết, những bé mèo con  cũng  thể sống sót.
Không thấy  hình dạng của con mèo, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường mới bạo dạn hơn:     "Mẹ ơi, đó là mèo ạ? Nó    ?"
Hai đứa trẻ   về các loại mèo, trong tình trạng m.á.u me lẫn lộn, càng  thể nhận  đó là gì. Đỗ Kiều kiên nhẫn giải thích:     "Nó là mèo, giống Kim Nguyên Bảo , nó  thương, cha sẽ cứu nó, các con đừng sợ."
Chúng  mà như hiểu như , nhưng đến cuối vẫn  đó   là quái vật, mà là một con mèo dễ thương như Kim Nguyên Bảo.
Về đến nhà, Tần Thiệu Diên ôm mèo  phòng Tây và đặt nó lên bàn,  đó tìm hộp cứu thương, dùng i-ốt để khử trùng vết thương cho nó.
Một  vết thương  lộ  thịt,   đáng sợ.
Con mèo   sức lực để chống cự, chỉ  thể  yên để  chăm sóc. Bác sĩ thú y duy nhất  đảo   học đại học công nhân quân đội, bây giờ  chỉ  thể mò mẫm cách chữa trị.
"Có cứu  ?" Đỗ Kiều đưa bông khử trùng qua, lo lắng nhíu mày.
"Hiện tại vẫn   , nó  khá nhiều vết thương, khá sâu,   tổn thương nó  tay  mạnh."