Trên đảo  cuối thu  7 giờ tối, đường phố gần như    qua . Chỉ thấy Dương Lôi mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, đội mũ, đeo khẩu trang, trang phục cực kỳ kín đáo.
Nếu  chú ý thì     đó là ai.
Cô  cẩn thận quan sát xung quanh, thấy   ai mới dám mạnh dạn  ngoài. Tưởng Vệ đang uống nước chè thì  thấy cảnh , vội vàng đặt cốc xuống và  theo.
Hắn   vội vàng  mà quan sát nhà của Dương Lôi , thấy Hàn Minh Văn   theo,   mới bắt đầu đuổi theo.
Là một  lính, Tưởng Vệ  cách theo dõi kẻ thù mà   phát hiện. Nếu hôm nay đổi thành theo dõi Hàn Minh Văn,  lẽ sẽ  dễ dàng như .
Dọc đường,  phụ nữ chỉ cúi đầu  về phía , như thể   con đường  vô  ,  thứ xung quanh đều quá quen thuộc.
Tưởng Vệ chặt chẽ theo , họ  qua bãi biển dài đến một khu rừng. Đây chính là nơi Đỗ Kiều tìm thấy Kim Cương.
Sợ  phát hiện,   ẩn   cây, chỉ khi    rừng,   mới hành động. Chỉ là  kịp tiến  gần,   thấy tiếng mèo con "meo meo" trong rừng, khác với tiếng mèo bình thường,   vẻ  thảm thiết.
Nghĩ đến việc một con mèo đang  cô  tra tấn, Tưởng Vệ bước nhanh hơn, chờ tới khi    thấy bóng dáng của Dương Lôi,  tay cô  đang bóp một con mèo con dính m.á.u khắc .
"Cô đang  cái gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-296.html.]
Giọng  đột ngột vang lên khiến  phụ nữ giật , vội vàng ném con mèo con xuống đất.  con mèo  thương nặng, đang hấp hối,  còn đủ sức để chạy trốn nữa.
"Anh, ...    ở đây?" Giọng  của cô  khẽ run lên, ánh mắt né tránh,  dám  thẳng   .
Tưởng Vệ  trả lời mà tiến lên một bước, chất vấn:     " hỏi cô, cô đang  gì thế hả? Chính cô  khiến con mèo con thành như  ?"
"Không  , là... là Uông Đình Đình ,  chỉ giúp cô  ném mèo  rừng thôi." Dương Lôi vội giấu hai tay  lưng, sắc mặt tái nhợt, viền mắt đỏ hoe:     "Thật sự   là ,   thả nó  , ...   về nhà."
Làm  mà Tưởng Vệ tin những lời  của cô ?
Hắn  dùng   chặn đường , nhẹ nhàng ôm con mèo  thương lên, kiểm tra cho nó:     "Muốn  gì thì cô  mà  với các nhà lãnh đạo, loại hành hành vi  của cô thật đáng khinh."
Nghe     lớn sự việc lên, Dương Lôi chỉ  thể bất chấp mà dùng chiêu bài tình cảm:     "Tưởng Vệ, dù gì chúng  cùng  lớn lên,  đừng điều tra chuyện  nữa  ? Đây thật sự là do Uông Đình Đình ,   ."
Thấy cô  vẫn khăng khăng từ chối, Tưởng Vệ tức đến bật :     "Dương Lôi, cô tưởng  ngu lắm hả? Trông  dễ  lừa  gì? Cô   đôi tay đầy m.á.u của  , trông  đáng tin ?"
"Anh thật sự  ép  ?" Biết rằng  thoát , Dương Lôi đổi sắc mặt, lạnh giọng uy hiếp:     "Nếu   cho  ,  sẽ hô to lên. Đã muộn thế  , một nam một nữ trong rừng cây,  nghĩ   sẽ tin ai?"
Tưởng Vệ lạnh lùng  một tiếng,  hiểu  với trí thông minh như  mà vẫn dám mơ tưởng về tài năng như Tần Thiệu Diên.