Trở về nhà, hai đứa trẻ đang chơi với túi cát trong sân, thấy họ về, Vượng Tử ném túi cát trong tay    Tần Thiệu Diên, miệng còn la lối:     "Đánh trúng cha ! Cha thua! Bây giờ tới lượt cha đánh chúng con!"
  kịp  xong, Tần Thiệu Diên  nhặt lên túi cát ném trở , trúng phóc   Vượng Tử. Cậu bé lập tức ngơ ngác, còn Tiểu Nãi Đường thì  hả hê.
"Cái   tính! Con   bắt đầu mà!"
"Sao , chúng  chơi trò đại bàng bắt gà con, cha  đại bàng, các con  gà con, để    gà?"
Đỗ Kiều  đầu  về phía Tần Thiệu Diên, trong mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên. Nghe  đổi trò chơi, lũ trẻ đều vỗ tay khen ngợi, Vượng Tử giơ cao tay,  to:     "Con   đại bàng,    gà!"
"Được, bắt đầu thôi."
Rất nhanh, cả gia đình bốn   chơi trò đại bàng bắt gà con trong sân, dù  qua hai mươi tuổi, nhưng Đỗ Kiều vẫn chơi  vui vẻ.
Sau đó, họ còn chơi nhiều trò chơi trẻ con khác, như đào hố b.ắ.n bi sắt, nhảy dây, cho đến khi tối muộn gần giờ ăn tối mới kết thúc.
Tần Chính Khanh hỏi họ với vẻ mặt tươi :     "Sao? Chơi  ? Ông thấy hai đứa chơi còn hăng hơn cả bọn trẻ."
Đỗ Kiều ngượng ngùng sờ cái tai đỏ bừng của , vội vã đề nghị   bếp giúp đỡ. Nhà họ Tần mới mua một chiếc tivi đen trắng đặt ở phòng khách, mỗi ngày  khi ăn tối, các bé sẽ cùng với ông nồi   ghế sofa xem tivi.
Mỗi  như , chúng đều trở thành những đứa trẻ tò mò, chăm chú  những nhân vật trong tivi và hỏi đây là cái gì,  là cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-303.html.]
Và Tần Chính Khanh sẽ kiên nhẫn giải thích từng cái một.
Đỗ Kiều  mấy hứng thú với tivi,  khi ăn tối liền  về phòng  bài tập. Chưa đầy một năm nữa là kỳ thi đại học, để  thể đậu  trường đại học mơ ước, cô sẵn lòng giành thêm nhiều thời gian cho việc học.
Tần Thiệu Diên nhận thấy sự chăm chỉ của cô, mỗi ngày đều đồng hành ôn tập với cô. Anh  bên cạnh, thấy vợ    xong bài tập, mới giả vờ vô tình hỏi:     "Hôm nay Tưởng Vệ tìm em  chuyện gì ?"
Thấy  cuối cùng  chịu hỏi, Đỗ Kiều cất bỏ cuốn sách tập, nháy mắt đùa giỡn :     "Đó là bí mật, em   cho  ."
Người đàn ông trong lòng âm thầm cảm thấy chua xót,   tỏ    uy quyền nhưng   nỡ:     "Thật sự  thể  ?"
Thấy    vẻ đáng thương như , cuối cùng Đỗ Kiều  tiếp tục trêu chọc :     "Tưởng Vệ nhờ em giúp một việc,  khi rời khỏi thành phố Bắc Kinh thì  tảo mộ với  ."
"Ồ." Tần Thiệu Diên giữ im lặng,   thêm gì.
Thấy  giống như cái hũ nút, Đỗ Kiều suýt nữa  chọc :     "Anh ồ cái gì? Anh  thời gian  cùng với em ? Nếu  thì thôi."
Nghe cô  ,  vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng:     "Tất nhiên là   thời gian  cùng với em."
"Ừm,  thì  quyết định, chờ Tưởng Vệ báo thời gian cụ thể, lúc đó chúng  cùng  ."
Họ rời thành phố Bắc Kinh  ngày mười, và Tưởng Vệ chọn ngày bảy để  viếng mộ. Ngày hôm , Đỗ Kiều mặc một bộ quần áo nhạt màu, trong khi Tần Thiệu Diên mặc bộ quân phục trắng phối xanh, cả hai  xe đạp đến nhà Tưởng Vệ. Khi thấy  cũng đến,     gì, họ cùng  lái xe đến nghĩa trang với vẻ mặt nghiêm túc.