Bạch Vũ Phàm tiến  gần Đỗ Kiều, mặt đầy vẻ ân hận:     "Dì Tiểu Kiều, cháu xin , cháu  nên bỏ nhà ."
"Cái gì  xảy  ? Sao     thương?"
Cậu nhóc cúi đầu, kể  sự việc. Nghe xong, cha Bạch liền đá một cú:     "Nếu   vì mày bỏ nhà , chú Tần    thương, hôm nay tao  đánh c.h.ế.t mày!"
Cú đá , Bạch Vũ Phàm  tránh né,   siết chặt nắm đấm, để cho cha   đánh  mắng. Đỗ Kiều  thể  cha Bạch đánh con trai như , vội vàng che chở Bạch Vũ Phàm   :     "Chuyện   liên quan đến  ,  ai  tai nạn như  xảy ."
Lúc , cô giáo Mục cũng kéo tay cha Bạch,  :     "Nếu trách thì trách ông luôn đánh mắng con! Nếu   ông, Vũ Phàm sẽ  bỏ nhà , bác sĩ Tần sẽ   thương!"
Nghe xong, cha Bạch buồn bã  xuống góc tường,     nên lời...
Sau đó Đỗ Kiều  đến gặp bác sĩ để hiểu rõ tình hình cụ thể, và cuối cùng Tần Thiệu Diên  đưa  khỏi phòng phẫu thuật.
Người đàn ông nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể  băng bó nhiều nơi.
Đỗ Kiều nhanh chóng tiến  gần giường bệnh, nhẹ nhàng gọi tên , nhưng chỉ  tiếng thở nhẹ đáp  cô.
"Chị Mục, chị về  , em ở đây chăm sóc   là . Phiền chị qua nhà  em thông báo một tiếng."
"Dì Tiểu Kiều, cháu cũng  ở ." Bạch Vũ Phàm  chôn chân  giường bệnh,  còn vẻ nghịch ngợm như .
Sợ  nhóc cứ tự trách, Đỗ Kiều đồng ý để   ở .
Hoắc Kiêu cử động môi, cuối cùng    lời xin ở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-308.html.]
Cậu  tự hỏi tại    chỉ là một đứa trẻ? Đến những lúc quan trọng nhất   thể giúp  gì...
Sau khi họ rời khỏi phòng bệnh, Đỗ Kiều nhẹ nhàng vòng tay qua vai Hoắc Kiêu, cô :     "Chuyện   liên quan gì đến cháu, nếu là đứa trẻ khác gặp nguy hiểm, chú Tần của cháu cũng sẽ cứu giúp, cháu  ?"
Hoắc Kiêu gật đầu, nhắc nhở bản  đừng , nhưng nước mắt vẫn cứ đong đầy trong khóe mắt.
Biết rằng  bé   nhạy cảm, Đỗ Kiều tiếp tục an ủi:     "Cháu và chú Bạch cùng với những  khác về  , đừng lo, ở đây  dì chăm sóc cho chú . Nếu chú   cháu tự trách như  thì sẽ lo lắng lắm đấy."
"Ừm ừm,  cháu sẽ   đây  ngày mai." Hoắc Kiêu dùng ống tay áo bông lau khóe mắt, đầu mũi đỏ bừng, trông thật đáng thương.
Sợ rằng  bé một  qua  gặp sự cố, Đỗ Kiều giao cho   một nhiệm vụ:     "Nếu như ,  chúng   thử như thế ? Trong những ngày tới, dì sẽ ở  bệnh viện, cháy  thể đến nhà bà lão Dương giúp chăm sóc em trai và em gái ?"
"Vâng! Em  thể!"
"Vậy  lắm, phiền cháu chăm sóc các em thật ,  ?"
"Vâng, cháu sẽ  !"
Sau khi an ủi và tiễn Hoắc Kiêu về nhà, Đỗ Kiều   trở  phòng bệnh.
Phòng bệnh  là một phòng bốn ,  một giường khác đang  một  già , ông   ngã khi  bộ, chân còn  bó bột.
Cả nhà họ đều  giọng  lớn,  cho cả phòng bệnh  ồn ào.
Thực  cô  từng nghĩ đến chuyện chuyển viện, bệnh viện quân khu quen  nhiều  hơn,  mặt đều  hơn chỗ .  quá trình chuyển viện cần   thuyền hai tiếng đồng hồ, đó là vấn đề lớn nhất, ít nhất với tình trạng hiện tại của  đàn ông  thích hợp để di chuyển.