Bạch Vũ Phàm  đến cửa hàng cung ứng mua một đống đồ dùng sinh hoạt,  từ phòng  nước lấy một bình nước nóng,  lau chân tay cho Tần Thiệu Diên, nhưng   Đỗ Kiều giật lấy khăn tay:     "Cháu đang  gì ? Đừng cướp việc của dì,  của chú  chỉ  thể do dì chạm ."
Cậu nhóc vội vàng đặt bát sang bên cạnh,  dám  cô tức giận:     "Cháu sai , cháu giúp dì giặt khăn  ?"
Thấy   vẫn còn vẻ mặt như một bà nội trợ khiến Đỗ Kiều  nhịn  , cô  còn cách nào khác, đành  từ bỏ việc trêu chọc  nhóc.
Khi bên ngoài trời càng lúc càng tối, Tần Thiệu Diên từ từ tỉnh ,  cử động ngón tay, cảm thấy cơ thể đau nhức, mới nhớ  vụ tai nạn xảy   ban ngày.
"Anh tỉnh  ? Muốn uống nước ?" Đỗ Kiều  bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay ,  dám hỏi   đau , sợ rằng   nhịn  mà  .
Tần Thiệu Diên hạ mắt  cô, khóe miệng nở nụ  nhạt:     "Anh  khát, haha, giờ thì  , em  chăm sóc  hằng ngày."
Đỗ Kiều lúc đầu còn khá buồn, nhưng    , cô sụt sịt, cũng :     "Ừ,  em chăm sóc  mỗi ngày,  hạnh phúc lắm đấy-"
"Anh xin , Kiều Kiều."
Cô lấy tay  chơi đùa, tâm trạng   hơn nhiều:     "Thấy ,  thực dụng quá, lúc cần đến em thì gọi em là Kiều Kiều, bình thường thì là Tiểu Kiều, da mặt thật là dày."
Tần Thiệu Diên  nhịn  , nhưng tiếng   đau vết thương,  chỉ  thể nhịn đau thu  nụ :     "Bác sĩ  ? Vết thương của  nghiêm trọng ?"
Nghĩ đến kết quả chuẩn đoán của bác sĩ, Đỗ Kiều mím môi, quyết định tạm thời giấu giếm:     "Bác sĩ   ,  may mắn chỉ  thương nhẹ thôi."
 bản   đàn ông là một bác sĩ phẫu thuật,    thể tin  lời cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-309.html.]
Thực , khi móng ngựa đạp lên cổ tay,   dự đoán  hậu quả.
Thấy vợ   sự thật, Tần Thiệu Diên cũng  vạch trần:     "Hoắc Kiêu thế nào? Có  thương ?"
Nhắc đến đó, Đỗ Kiều thở dài nhẹ nhõm:     "Thằng bé   thương, nhưng vì chuyện  mà tự trách, chắc sẽ mất một thời gian mới thoát  khỏi nỗi buồn."
Trong khi hai  đang  chuyện vui vẻ, Bạch Vũ Phàm mang một hộp cơm trở  từ bên ngoài, theo   nhóc còn  một  cảnh vệ.
Thấy Tần Thiệu Diên tỉnh dậy,   vội vàng chạy :     "Chú Tần, chú   chứ? Cơ thể còn đau ? Có  ăn gì ?"
"..." Thấy   nhiệt tình như , cả hai đều cảm thấy  quen.
"Dì thấy cháu quan tâm đến chú  còn hơn cả dì, bạn học Bạch Vũ Phàm, điều  khiến dì cảm thấy  tủi  đấy?" Đỗ Kiều khoanh hai tay  ngực, tỏ   tức giận.
Bạch Vũ Phàm  gượng,  dám quá nhiệt tình:     "Cháu chỉ là thấy chú Tần tỉnh  nên  kích động thôi. Dì yên tâm, cháu sẽ  khiến dì cảm thấy tủi  ."
Lúc ,  cảnh vệ  phía  bước lên phía  và chào Tần Thiệu Diên một cách trang nghiêm:     "Báo cáo sếp,   ngài Tư lệnh Hoắc phái đến chăm sóc cho ngài, nếu cần gì, xin ngài cứ ."
"Cảm ơn ngài Tư lệnh Hoắc, nhưng ở đây  cần nhiều  lắm,  về   nhé?"
  cảnh vệ  di chuyển, vẫn  yên đó:     "Ngài Tư lệnh bảo   ở  đây."
Tần Thiệu Diên và Đỗ Kiều liếc , chỉ đành chiều theo ý  ...