"Vết thương của bác sĩ Tần khi nào mới khỏi hả? Bên ngoài    đồn    thể  bác sĩ nữa, đám      chỉ thích   khác khổ."
Tần Thiệu Diên  xin nghỉ phép dài hạn tại bệnh viện và thực hiện định kỳ việc phục hồi chức năng, việc xuất hiện tin đồn là điều bình thường.
"Anh  vẫn đang tiếp tục phục hồi, vài tháng nữa sẽ khỏi." Đây   là Đỗ Kiều đang khoác lác, cuối cùng cô  tìm  phương pháp điều trị trong sách y học. Chỉ cần kết hợp phương pháp điều trị của y học phương Tây với châm cứu và thuốc sắc của y học Trung Quốc, việc phục hồi sức khỏe chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Vậy thì  ,   nếu ai dám   bác sĩ Tần,  nhất định sẽ  để yên!"
Đỗ Kiều  sự chân thành của Thím Vương chọc :     "À,    Liễu Tố đang mang thai, thế nào? Cô   phản ứng lớn ?"
"Rất ,  tháng tám sẽ sinh, chỉ là ở cữ  lẽ sẽ  nóng một chút."
Hai  tán gẫu như  một hồi lâu, cho đến khi thím Vương , Tần Thiệu Diên mới từ trong nhà  . Gần đây  khá nhiều  đến thăm, đối với một  hướng nội, đó thực sự là một gánh nặng.
"Em giúp   quần áo nhé, chúng  còn   bệnh viện."
"Ừm, ."
Thực , trong thời gian , Đỗ Kiều luôn tự hỏi, công việc  bác sĩ chính là niềm đam mê lớn nhất của , nhưng khi sự nghiệp gặp trở ngại,   tỏ  bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
Liệu đây   là sự kiên cường quá mức ?
Khi hai  đến bệnh viện, bác sĩ xương khớp Tạ Hoa  chờ sẵn ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-312.html.]
Sau cuộc kiểm tra, tình hình hồi phục của cổ tay  hơn dự đoán, nhưng để  trở  công việc thì vẫn  đủ. Nghe thấy kết quả , Tần Thiệu Diên chỉ hạ mắt xuống, suy tư vài giây  đó  trở  bình thường.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đỗ Kiều cuối cùng  nhịn  nữa và  hỏi  điều  đang thắc mắc:     "Nếu thật sự  chữa ,  thể  bác sĩ nữa,   buồn ?"
Tần Thiệu Diên   đôi mắt lo lắng ,  thực sự  ôm cô  lòng:     "Đừng lo, nếu  thể  bác sĩ phẫu thuật,  vẫn  thể học  và chuyển sang nội khoa. Trong bệnh viện luôn  một công việc phù hợp với , và dù   việc tại bệnh viện, em còn ở đây mà. Anh tin em chắc chắn sẽ nuôi ."
Nghe    như , Đỗ Kiều đùa:     "Muốn em nuôi cũng , nhưng   chiều theo sở thích của em. Không  bữa ăn nào miễn phí  đời  ."
"Em    gì để phục vụ em?"
"Anh cần em   ? Tự  suy nghĩ , nghĩ đúng  thưởng!"
Đêm đó, Tần Thiệu Diên dù chỉ còn một tay vẫn thể hiện những động tác khó khăn:     "Thế nào, em hài lòng chứ? Hửm?"
Trong  gian yên lặng, giác quan của Đỗ Kiều  tăng cường đến mức tối đa, cô duỗi thẳng lưng, nén chặt giọng  vỡ vụn, như thể đang lơ lửng  mây...
Vào một ngày cuối tuần, mấy đứa trẻ tụ tập tại nhà Đỗ Kiều.
Chúng đều ngoan ngoãn vô cùng, mỗi đứa cầm theo dụng cụ lau dọn. Điều  khiến Đỗ Kiều  bối rối, đây  là trò gì?
Nhóc mũm mĩm đại diện cho nhóm bạn lên tiếng giải thích:     "Dì Tiểu Kiều, trường chúng cháu yêu cầu  giấy khen ngợi, chúng cháu đến giúp dì dọn dẹp,  khi dọn xong thì mong dì giúp chúng cháu  giấy khen."