Mặt khác, Đỗ Kiều ở nhà chờ đợi hai ngày mà  thấy bóng dáng ai,  khi điều tra mới  bà lão Cao tái phát bệnh xuất huyết não  viện, kẻ gây  vụ việc  chính là Đỗ Mạnh Nghĩa.
Cô nghĩ rằng  đàn ông đó sẽ thu liễm tính tình, trở về Thẩm Thành, nhưng cô  đánh giá thấp độ mặt dày của  cha tồi tệ .
Đêm hôm đó, cánh cửa nhà  gõ, Đỗ Kiều   mở cửa,  thấy  đến, trong lòng cô thầm nghĩ – cuối cùng cũng đến!
Những năm  cô   nhiều  đổi, Đỗ Mạnh Nghĩa lập tức nhận , ông  nghiêm mặt tỏ vẻ bậc cha ông:     "Nhìn thấy  mà   gọi cái gì ?  nuôi cô hai mươi năm đấy."
Đỗ Kiều  chắn ở cửa  định mời  :     "Trí nhớ của   , thực sự  nhớ ông là ai,  bằng ông tự giới thiệu một chút?"
"Cô!" Đỗ Mạnh Nghĩa tức giận đến mức mắt đỏ lên, nghiến răng :     "Đừng  khua môi múa mép với ,  là cha của cô. Dù cô  nhận cha khác, cũng đừng nghĩ về việc từ bỏ Đỗ Mạnh Nghĩa !"
 lúc đó, cửa nhà bất ngờ  mở toang, một chậu nước hôi thối từ  trời rơi xuống, tiếng mắng của Dương Xuân Mai vang lên:     "Đỗ Mạnh Nghĩa, ông    hổ ? Ông  thấy  đáng  hổ,  thấy  hổ đấy! Ông chắc chắn là  điên  mới   những lời !"
Bị tạt nước ướt sũng, Đỗ Mạnh Nghĩa gần như điên lên, ông    phản ứng  thì  vẻ  hiện tại của Dương Xuân Mai  cho ngơ ngác.
Từ khi tái hôn, Dương Xuân Mai   cách chăm sóc bản , hơn nữa do kết hôn đúng , tâm trạng vui vẻ, cả  trở nên trẻ trung và xinh , như thể là một    khác.
Ông  vô thức nhẹ nhàng mỉm , gọi một tiếng:     "Xuân Mai".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-320.html.]
Bị  như  gọi tên, Dương Xuân Mai cảm thấy da đầu nổi cả gai ốc, Tôn Phồn Sâm tưởng bà lạnh, vội vàng cởi áo khoác của  choàng lên  bà.
Cảnh tượng , trong mắt Đỗ Mạnh Nghĩa, khiến ông  cảm thấy ghen tị.
Ông  nhíu mày quan sát Tôn Phồn Sâm,  tìm  điểm nào đó mà đối phương  bằng .
Dù chỉ là một điểm nhỏ vẫn sẽ khiến ông  cảm thấy tự hào.
 tiếc là, ông  chắc chắn sẽ thất vọng.
Từng cử chỉ của Tôn Phồn Sâm đều toát lên vẻ quý phái, thậm chí cả chiếc đồng hồ  cổ tay cũng   là thứ  thường  thể mua .
Ngược  với Đỗ Mạnh Nghĩa mùi hôi thối, ông    tìm một khe tường để trốn .  vì  trả thù, ông  đành chịu đựng cảm giác lạnh lẽo, cố gắng tự lấy  tinh thần:     "Đỗ Kiều,  cảnh báo cô, dù lúc nào thì cô cũng là con của , nếu cô dám  nhận,  sẽ đến cơ quan của cô tố cáo!"
Thấy ông  vẫn mộng tưởng, Đỗ Kiều gần như  chọc :     "Cứ tố cáo , đến lúc đó  kể  những chuyện  xa của ông, xem ai sẽ mất mặt hơn! Dù ông  quấn lấy nhà  thì ? Việc gia đình khó xử lý, dù  kiện đến thị trưởng cũng vô ích."
Đỗ Mạnh Nghĩa mím chặt môi, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo. Ông  là  coi trọng mặt mũi, để  chính xác thì còn coi trọng hơn cả Đỗ Kiều. Bây giờ thấy   thể uy h.i.ế.p  cô, ông  chỉ  thể trở về tìm Đỗ Nguyệt Khê, bàn bạc giải pháp.