Nhìn theo bóng lưng ông  chạy trốn, Dương Xuân Mai còn  lo lắng:     "Ngày mai ông    đến ? Nếu dám đến,  sẽ  tạt nước  ông !"
Đỗ Kiều  đầu, trong mắt đầy ý :     "Mẹ, cái chậu nước bẩn đó là cái gì ? Thực sự  nặng mùi!"
"Tôn Phồn Sâm pha đó,  cũng   là cái gì,  ông   thứ nước đen đó dính   khó rửa sạch lắm, trông thật sự  ghê!"
"Vâng, thực sự  ghê." Đỗ Kiều  nhịn  ,   thấy bộ dạng Đỗ Mạnh Nghĩa dính đầy bẩn thỉu mà  thể rửa sạch.
Trên con đường sỏi đầy gió và tối om, Đỗ Mạnh Nghĩa bước  vội vã,   dính đầy bẩn thỉu, ông  gần như  mùi hôi của chính   cho buồn nôn.
May mắn là  đường   ai  thấy,  đến nỗi quá  hổ.
Khi trở về nhà họ Cao, Đỗ Nguyệt Khê đang ở nhà chăm sóc con, Cao Quân cầm quần áo  cho , chuẩn   ngoài, ngửi thấy mùi hôi của ông  thì lập tức bịt mũi.
Đỗ Nguyệt Khê và con gái của cô  cũng phản ứng tương tự.
Thấy , Đỗ Mạnh Nghĩa cảm thấy  hổ và chửi rủa:     "Mụ già Dương Xuân Mai  tạt nước bẩn   cha! Con hổ cái  sớm muộn sẽ  báo ứng!"
Cao Quân  thấy thế, nhíu mày,   nhận   nhà họ Dương  ai  lý lẽ cả. Anh  gật đầu với Đỗ Mạnh Nghĩa như là chào hỏi,  mang quần áo  ngoài.
Khi   , Đỗ Mạnh Nghĩa hỏi con gái:     "Hai   hòa giải ?"
Đỗ Nguyệt Khê tỏ vẻ lạnh lùng  ,  đó  thêm:     "Cha, cha hôi c.h.ế.t  ! Nhanh  tắm !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-321.html.]
Mỗi hộ gia đình trong khu nhà ở đều  nhỏ,   chỗ  phòng tắm, Đỗ Mạnh Nghĩa chỉ  thể cầm theo một thùng nước  phòng trong và dùng khăn tắm để lau rửa.  mùi hôi   càng lau càng thối, và những vết đen   thể tẩy sạch, điều  khiến ông  vô cùng tức giận!
Nước bẩn của Dương Xuân Mai tạt  cả mặt ông , lúc  khuôn mặt đen một nửa trắng một nửa, trông  đáng sợ.  ông   thể thấy  bộ dạng  xí của , vẫn đang cố gắng đấu tranh với những vết đen  .
Thấy cha  mãi  rửa xong, Đỗ Nguyệt Khê ở ngoài cửa  nhịn  hỏi:     "Cha, cha tắm xong ? Điềm Điềm sắp   ngủ ."
Nghĩ rằng che giấu những vết bẩn bằng quần áo  lẽ sẽ   phát hiện, cuối cùng ông  từ bỏ việc lau chùi,  đồ và bước  ngoài.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Đỗ Nguyệt Khê  thấy khuôn mặt đen trắng lẫn lộn của ông , suýt chút nữa ngất xỉu.
"Cha,  cha  rửa mặt ? Mau soi gương , quá đáng sợ !"
Đỗ Mạnh Nghĩa nhíu mày, cầm lấy chiếc gương nhỏ để xem, cũng giật  khi thấy bộ dạng của bản . Ông  nâng tay lên cố gắng chà xát vết bẩn màu đen nhưng  thể chà sạch.
"Cha, đừng chà nữa, mặt đều đỏ cả lên ! Có vẻ như đó là loại màu nhuộm, cần  rửa mặt nhiều  mới  thể rửa sạch, nhưng mùi hôi   cha   vẫn còn ?"
Ông  cúi đầu ngửi thử, dường như mùi vẫn còn đó.
Nhận     khác chơi xỏ, Đỗ Mạnh Nghĩa tức giận đến tím mặt, dữ tợn :     "Dương Xuân Mai, cô  lắm! Cô cứ chờ xem!"
Do mùi hôi và màu nhuộm  thể tẩy rửa, ông  chỉ  thể tạm thời trốn trong nhà họ Cao  dám  ngoài.