Vượng Tử thấy   phát hiện, vội vàng   mặt Tiểu Nãi Đường để bảo vệ em gái. Cậu nhóc nghĩ rằng chỉ cần   chắn  thì cha  sẽ  thấy em gái.
"Mẹ ơi, chúng   biển chơi cát  ? Cuối cùng   ở nhà, chúng con   ở bên."
Nhận  ý đồ của chúng, Đỗ Kiều  định đồng ý thì  Tần Thiệu Diên ngăn :     "Bài tập vẫn  bắt đầu , để chúng nó tự chơi ngoài sân thôi, hôm nay   biển ."
"Làm xong bài tập vẫn  thể  mà?"
"Hôm nay gió to dễ cảm lạnh,  còn sóng lớn,  an ."
Đỗ Kiều   ngoài cửa sổ, thấy thời tiết nắng , cảm thấy hôm nay  đàn ông   lẽ  uống nhầm thuốc.
Nghe   thể  biển, hai đứa trẻ đều mếu máo, nhưng Tần Thiệu Diên  hề lùi bước,  đổi thành hình ảnh  cha dịu dàng thường ngày:     "Thế  , đợi   xong bài tập, chúng   thí nghiệm nhé?"
Không chỉ đứa trẻ sáng mắt lên mà ngay cả Đỗ Kiều cũng thấy thích thú, họ đồng thanh hỏi:     "Là thí nghiệm gì ?"
"Tạm thời giữ bí mật,  , các con  ngoài , để  tập trung  bài tập."
"Vâng , chúng con sẽ ngoan ngoãn ở ngoài."
Chẳng bao lâu , lũ nhóc  chạy biến mất.
Đỗ Kiều tập trung  bài tập, khi cô  xong tất cả các bài tập thực hành,  là nửa giờ . Khi họ bước  khỏi phòng, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường   chờ  ghế nhỏ từ lâu.
Sân nhà rộng rãi,  mặt ghế còn đặt một cái bàn gỗ và bảng đen. Đỗ Kiều  xuống bên cạnh các con,  ánh mắt mong đợi của  , Tần Thiệu Diên lấy  một  vật dụng đặt lên bàn gỗ.
Đỗ Kiều tò mò  qua, chỉ một cái       gì.
"Cha ơi, đây là cái gì ?" Tiểu Nãi Đường nhẹ nhàng chạm  cái kẹp giấy  bàn, ánh mắt tròn xoe đầy tò mò. Vượng Tử di chuyển ghế của  về phía  một chút, sợ rằng    rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-325.html.]
Tần Thiệu Diên  tiên đổ đầy nước  trong bát sứ,  đó cầm lên một đồng xu,  hỏi:     "Các con nghĩ nếu đặt nó  nước thì nó sẽ chìm ?"
Tiểu Nãi Đường đặt cằm lên hai tay, trả lời một cách thông minh:     "Không chìm!"
Nếu nó chìm thì chán quá-
Vượng Tử  thẳng thắn phản bác:     "Sẽ chìm! Anh Hoắc Kiêu  , đồ vật khi gặp nước đều sẽ chìm, vì  chúng   thể  chơi ở biển lớn!"
Khóe miệng Tần Thiệu Diên mang theo nụ , ném đồng xu  nước,   gì ngạc nhiên khi nó lập tức chìm xuống đáy.
Vượng Tử thấy , tự hào ngẩng cao cằm:     "Nhìn -Anh   nó sẽ chìm mà."
"Cha ơi, cha ném cái  ." Tiểu Nãi Đường   để ý đến  trai, cô bé  tiếp tục xem thí nghiệm.
"Được." Tần Thiệu Diên vớt đồng xu  khỏi nước,  đó đặt cái kẹp giấy ,  nghi ngờ gì, cái kẹp giấy cũng chìm xuống đáy.
"Các con đoán xem, đồng xu  khả năng nổi lên ?"
Vượng Tử giơ tay cao:     "Không thể!"
Vừa   chìm xuống,  nhóc  thấy  rõ ràng!
 Tiểu Nãi Đường  nhíu mày  trả lời, cô bé  suy nghĩ  lâu nhưng  nghĩ  cách nào  thể  cho nó nổi lên.
"Cha ơi, con  nghĩ  ."
Thấy hiệu quả mong   đạt , Tần Thiệu Diên  còn   vẻ bí ẩn nữa,  vớt cái kẹp giấy ,  với  :     "Các con  xem bây giờ cha sẽ  gì, chỉ một   thôi, nhất định  chú ý  nhé."