"Không thi  đại học thì thi  một trường cao đẳng cũng  mà, Tiểu Kiều, giúp tớ với-" Tiền Viện lắc lắc tay cô  nũng, cuối cùng khiến Đỗ Kiều mềm lòng.
"Tớ sẽ giúp  tổng hợp một  điểm chính, còn việc  thành công  , cứ để mặc  phận."
"Được ! Thật sự cảm ơn   nhiều-"
Trái tim lo lắng của Tiền Viện cuối cùng tìm  chút an ủi. Trong hơn một tháng tiếp theo, cô  hàng ngày đến chỗ Đỗ Kiều để "điểm danh", đồng hành cùng với   ôn tập bài vở. Bên cạnh đó, Bạch Vũ Phàm –  sự ép buộc của cô giáo Mục – cũng tham gia  nhóm.
Mỗi buổi chiều, trong căn phòng ấm áp,    thành một hàng cúi đầu  bài tập, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường im lặng  bên cạnh vẽ vời.
Tần Thiệu Diên đảm nhận việc kiểm tra bài tập.
Ban đầu Bạch Vũ Phàm  lười biếng qua ngày, nhưng  sự giám sát của ,  nhóc  dám  bừa.
Mùa đông năm đó đối với    ý nghĩa đặc biệt.
Kỳ thi đại học  ấn định  tháng 12, địa điểm thi là trường tiểu học Lô Vĩ. Ngày đó,  bộ học sinh trong trường đều  nghỉ học.
Để cổ vũ cho " " và các  trai, nhóc mũm mĩm mặc một chiếc áo khoác quân đội nhỏ, tay còn cầm theo hai lá cờ nhỏ với từ "Thắng Lợi"   đó, khiến   xung quanh đều bật .
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường   nhóc, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ-
Tần Thiệu Diên  một bên, chịu đựng sự chú ý của   xung quanh, âm thầm hạ cái mũ bông xuống che kín mặt.
Trong phòng thi, Đỗ Kiều  đó, hít sâu  thở , cô điều chỉnh tâm trạng của  và bắt đầu bài thi đầu tiên trong đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-330.html.]
Do đây là kỳ thi đại học đầu tiên  mười năm ở Trung Quốc,  lượng thí sinh đặc biệt nhiều, từ những đứa trẻ như Hoắc Kiêu ở độ tuổi mười mấy cho đến những  trưởng thành ở độ tuổi ba bốn mươi.
Tất cả đều  dùng kỳ thi đại học  để  đổi  phận của .
Trong cùng một phòng thi với Đỗ Kiều còn  Hoắc Kiêu.
Cậu bé giữ vẻ mặt nghiêm túc,  hề tỏ  lo lắng,  bài  nhanh, ngay cả giám thị cũng  ngưỡng mộ  nhóc là một thiên tài trẻ.
Còn Tiền Viện và Bạch Vũ Phàm ở phòng thi khác, hai  lúc gãi đầu lúc nhíu mày suy tư, cuối cùng vẫn kịp nộp bài  khi chuông báo.
Trường tiểu học Lô Vĩ cách doanh trại quân đội  xa, việc chuẩn  bữa trưa cho các thí sinh  giao cho Chu Viễn  quyền đảm nhiệm.
Kể từ khi nhà  em bé, kỹ năng nấu ăn của Chu Viễn tiến bộ  ngừng, món ăn sáu món một canh của     cực kỳ chuẩn mực.
Thấy tinh thần của vợ vẫn , trái tim lơ lửng của   bình tĩnh trở , nhưng vẫn  dám hỏi vợ  thi thế nào.
Ngược , Tiền Viện   khỏi phòng thi   so đáp án với Đỗ Kiều và  . Nghĩ đến việc còn một ngày rưỡi nữa mới kết thúc kỳ thi, Đỗ Kiều lập tức từ chối:     "So đáp án dễ ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử, chúng  đợi đến khi thi xong hãy so."
Tiền Viện thấy lời     lý, liền từ bỏ ý định đó.
Khi   ăn cơm, Đỗ Kiều lén hỏi Tần Thiệu Diên bên cạnh:     "Anh  hề tò mò xem em thi thế nào ?"
Người đàn ông  đầu, nụ  trong ánh mắt như nắng ấm mùa xuân:     "Ông trời sẽ  phụ lòng  chăm chỉ, em cố gắng bao lâu nay,  tin chắc sẽ  kết quả."