Giọng của cô  nhẹ nhàng, còn mang theo một chút nghịch ngợm, khiến nhân viên bán hàng tin sái cổ,  khỏi thán phục   đàn ông  như .
Sau khi kiểm tra xong tivi, họ đặt nó lên chiếc xe Jeep mượn , Tần Thiệu Diên   cabin lái xe,  hỏi:     "Bây giờ chúng   ?"
"Đi đến tứ hợp viện thôi."
"Ừm, ."
Xe chạy bon bon  đường, nghĩ về cuộc trò chuyện  , trong lòng Đỗ Kiều đầy sự tò mò:     "Bị   hiểu lầm là ở rể mà   tức giận ?"
Trong thời đại , việc ở rể giống như  đàn ông sống nhờ vợ,  đến  cũng     bằng ánh mắt khinh thường.
Đối với Tần Thiệu Diên –   coi như con cưng của trời cao, Đỗ Kiều thực sự   suy nghĩ thực sự của . Người đàn ông chỉ  lướt qua cô, giọng điệu bình tĩnh:     "Không  cả, nếu thực sự trở ở rể cũng   là  thể."
"Còn việc con cái theo họ  cũng  ?"
"Ừm,  ."
Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Kiều thực sự  chút suy nghĩ  xa...
  khi suy nghĩ , việc để con  mang họ của kẻ   gì đó, thôi bỏ .
Trở  tứ hợp viện, họ lắp đặt chiếc tivi ở phòng khách,  đó  lau chùi từng phòng một  nữa  khi rời .
Ngày mai là đêm giao thừa,  là một ngày đoàn viên của mỗi năm...
Sáng hôm , Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên đến cổng chợ Tây, Dương Xuân Mai và Tôn Phồn Sâm  chờ ở đó từ sớm. Khi thấy họ đến, bà  xung quanh với vẻ thất vọng:     "Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường ? Sao chỉ  hai đứa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-336.html.]
Sau vài tháng  gặp , Đỗ Kiều ban đầu còn  phấn khích, nhưng đối phương dường như  coi   gì, điều  khiến cô  buồn:     "Mẹ ơi,   nhớ con ? Gặp  mà  hỏi con sống thế nào, ngủ  ngon ..."
Dương Xuân Mai liếc cô một cái, phản đòn  thương tiếc:     "Khuôn mặt của con béo tròn đến mức gần như viên bi ,  chăng nên ngủ ít  mới đúng?"
"..."
Đối mặt với thái độ   thiện như , Đỗ Kiều phồng má   nên lời. Hai  đàn ông thấy thế liền tránh xa,  ai dám xen .
Chợ Tây là một chợ nông sản, thường ngày  đông , nhất là những ngày gần Tết, càng trở nên đông nghịt,  tránh khỏi va chạm.
Bỗng nhiên,  hai đứa trẻ cầm kẹo hồ lô chạy lung tung, suýt nữa  đụng  Đỗ Kiều, may mà Dương Xuân Mai nhanh tay kéo cô nên mới  té ngã.
"Các cháu chạy cái gì chạy! Tết    đánh ?"
Thấy bà nghiêm nghị như , bọn nhỏ vội vàng chạy mất.
"Mẹ ơi,  vẫn là   nhất với con-" Đỗ Kiều chủ động vòng tay qua cánh tay bà, nũng nịu một cách  mật.
Dương Xuân Mai thuộc tuýp   miệng lưỡi sắc như d.a.o nhưng lòng  như đậu hũ, Tết    cãi  với cô, vì  tìm cho  một bước lùi:     "Chuyện con lén lút đến Bắc Kinh,   tính toán với con nữa,       !"
"Vâng, ,  yên tâm, con chắc chắn sẽ   như  nữa."
Để thể hiện sự chân thành, Đỗ Kiều còn giơ hai ngón tay lên thề, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau một vòng quanh chợ, họ mua  nhiều thứ, những năm  ở thành phố, rau củ và thịt gia cầm đều cần sổ hạn mức mới mua .
Điều  khiến Dương Xuân Mai  khỏi nhớ  những ngày ở hải đảo, sân nhà đủ lớn,  trồng loại rau gì cũng , còn  thể nuôi gà nuôi vịt,  tiện lợi.