suy nghĩ  chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi, bà vẫn  hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Mọi  đem những thứ  mua  xe Jeep,  đó lên xe, cho đến khi xe   xa, Dương Xuân Mai mới phát hiện  hình như họ   đúng hướng.
"Không  đến nhà ông nội ăn Tết ? Đây là đang lái xe   thế?"
Đến lúc , Đỗ Kiều mới  thật với bà:     "Mẹ , con giấu  là  tạo bất ngờ cho  và cha, khi chúng  tới nơi thì  sẽ ."
Dù Dương Xuân Mai  hỏi thế nào, Đỗ Kiều cũng  , quyết tâm giữ bí mật đến cùng. Xe  dừng  ở cửa một con hẻm, họ xuống xe và bước , cuối cùng dừng   cửa một tứ hợp viện.
Dương Xuân Mai ngẩng đầu  những con sư tử đá oai nghiêm và cánh cửa sơn màu đỏ đậm,  khỏi nuốt nước bọt:     "Con gái, đây là  thế?"
"Mẹ,  còn nhớ căn nhà của con ở Bắc Kinh ? Đây chính là căn nhà đó."
"Căn nhà  quá lớn, con và hai đứa nhỏ ở một   an  lắm ?" Chỉ  qua cánh cửa và bức tường viện, bà  thể tưởng tượng  bên trong rộng lớn thế nào.
" là  an , vì  con  mời  và cha chuyển đến đây ở, đúng lúc  thể giúp con trông nom các con."
Đỗ Kiều mỉm  mở cửa, thứ đầu tiên họ  thấy là một bức tường với hình khắc [Bách Điểu Chầu Phượng]. Tôn Phồn Sâm từ trong túi áo lấy  một chiếc kính lúp, cẩn thận ngắm nghía, ánh mắt  giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Thấy ông   mãi  , Dương Xuân Mai tiến  kéo tay ông , thúc giục:     "Nhanh lên ,  ngắm gì cũng , ông Tần trong nhà chờ chúng  chắc đang sốt ruột lắm!"
Tôn Phồn Sâm miễn cưỡng rời mắt, cùng họ tiếp tục bước về phía .
"Ôi trời ơi!" Dương Xuân Mai kích động đến mức hô lên một câu tiếng Đông Bắc,  cảnh tượng  mắt  cho sốc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-337.html.]
Bà sống hơn bốn mươi năm  bao giờ thấy một ngôi nhà lớn như ...
"Đây thực sự là nhà của các con ?!"
Nhìn thấy vẻ mặt tròn xoe ngạc nhiên của bà, Đỗ Kiều mỉm :     "Vâng,  xem, nơi  rộng lớn quá, thật  an ! Không   và cha ở cùng, chúng con chỉ là một nhóm  già yếu và trẻ em, thật sự  chút sợ hãi."
Dương Xuân Mai vẫn chìm đắm trong cơn sốc,  thể tự giải thoát, bà vô thức  về phía Tôn Phồn Sâm.
Người  chỉ bình thản bày tỏ quan điểm để bà quyết định,  sống ở  cũng  quan trọng.
Lúc , Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  thấy tiếng động từ trong nhà chạy , chạy thẳng  vòng tay của Dương Xuân Mai và Tôn Phồn Sâm, ngọt ngào gọi "Bà ngoại, ông ngoại".
Tiếng  ngọt ngào của hai đứa trẻ  tan chảy trái tim của cả hai .
"Bảo bối- Bà ngoại nhớ các con quá!"
"Ông ngoại cũng nhớ các con!"
Người  thường  tình cảm giữa ông bà và cháu chắt  sâu đậm, bức tranh gia đình  còn ấm áp hơn nhiều so với lúc Đỗ Kiều tái ngộ với .
Cô bĩu môi,  châm chọc vài câu, nhưng cử chỉ    Tần Thiệu Diên chú ý,  vuốt ve mái tóc cô để an ủi...
Đây là  đầu tiên họ cùng  đón Tết, bữa cơm tất niên  chuẩn   phong phú. Trong căn phòng ấm áp, Tôn Phồn Sâm đang cùng với ông nội Tần chơi cờ, hai đứa trẻ vui đùa chạy nhảy trong sân cầm theo đèn lồng đỏ.