Nếu như Tôn Phồn Sâm cũng  tính cách như , thì việc sống trong ngôi nhà lớn của con gái, liệu   tổn thương lòng tự trọng của ông  ?
Nghe xong suy nghĩ thực sự của Dương Xuân Mai, Tôn Phồn Sâm bật  ha hả, tiếng  sảng khoái khiến bà   bối rối:     "Ông  cái gì ? Đừng  phủ nhận,  quan sát  kỹ đấy."
Tôn Phồn Sâm cố gắng nín , thở dài:     "Bà , chúng   kết hôn bao năm , bà vẫn  nhận   chỉ là một  bình thường ? Con gái bảo chúng  ở thì cứ ở,  còn là nhà  nữa,   thể nghiên cứu cái kiến trúc cổ trong nhà, nó   giá trị lịch sử,  lắm."
"Thật ?" Dương Xuân Mai vẫn còn chút hoài nghi.
"Thật,  thật sự  sống ở đây."
Thấy ông   giống như đang  dối, cuối cùng bà  quyết định.
Đêm đó,   quây quần bên  thưởng thức bữa cơm Tất Niên, trong tiếng  , bước sang năm 1978 với trận tuyết đầu tiên.
Tuyết rơi liên tục suốt đêm, ngày hôm  mở cửa , cảnh vật trắng xóa một màu. Vượng Tử nghịch ngợm  lên đá , ưỡn ngực, bắt đầu  thơ:     "Cảnh sắc miền Bắc, ngàn dặm băng giá, vạn dặm tuyết bay..."
Dương Xuân Mai thấy  bé dính đầy tuyết, còn  ở chỗ nguy hiểm,  định qua đó kéo xuống thì  Đỗ Kiều giữ :     "Cứ để thằng bé  tiếp, nó  khá !"
Lúc , Tôn Phồn Sâm và ông nội Tần cũng  tới,   bé  với giọng đầy sức sống, tất cả đều tỏ vẻ khen ngợi và ngạc nhiên. Khi Vượng Tử  xong,   vỗ tay nhiệt liệt,   bé ngượng ngùng gãi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-339.html.]
Lo lắng  bé sẽ té xuống, Dương Xuân Mai vội vàng  qua ôm :     "Hứa với bà ngoại,      những chuyện nguy hiểm như thế, nếu thật sự té xuống, cái m.ô.n.g của cháu chắc chắn sẽ  chia đôi!"
Vượng Tử giật  mở to mắt, ôm chặt mông, cuối cùng nhận     chuyện  nguy hiểm,  ôm xuống  thì chạy đến chỗ  tìm sự an ủi.
"Vượng Tử, bài thơ  là ai dạy con?"
Trước đây   đều cho rằng  bé quá nhỏ,  từng dạy  bài thơ ,   bé học từ ?
"Con   trong máy phát thanh." Vượng Tử co ro trong lòng ,   khác với vẻ tự tin lúc nãy.
Nhận   bé  vẻ như  tài năng biểu diễn, Đỗ Kiều  khỏi ngạc nhiên. Việc  bé  thể tự học và  thuộc lòng bài thơ đến mức   là điều tuyệt vời.
Tôn Phồn Sâm gọi Vượng Tử  và hỏi:     "Cháu   học thêm các bài thơ khác , ông ngoại  thể dạy các cháu."
Nếu như lúc bình thường, Vượng Tử  lập tức gật đầu đồng ý, nhưng  ,  bé   sân tuyết,  vẻ do dự. Sau một hồi lưỡng lự,  bé mới hỏi:     "Ông ngoại ơi, chúng   thể chơi tuyết xong mới học ?"
Bản năng của trẻ con vẫn là chơi đùa, Tôn Phồn Sâm  ép buộc  bé, ngược , ông  nắm tay Vượng Tử  tìm Tiểu Nãi Đường, chuẩn  cùng các cháu xây một  tuyết to lớn và uy phong nhất từ  tới nay.
Nhìn theo bóng lưng của họ dần xa, Dương Xuân Mai chia sẻ quyết định của  với Đỗ Kiều:     "Cha   thảo luận, đợi đến ngày mùng 10 tháng Giêng sẽ chuyển đến đây, khi đó việc giữ hai đứa nhỏ ở nhà  gửi chúng đến trường mầm non thì tùy con quyết định."