Trước khi đến thành phố Bắc Kinh, Đỗ Kiều  lên kế hoạch:     Các bé nhất định   nhà trẻ, chỉ  như  mới rèn luyện  EQ của chúng. Tuy nhiên, cô vẫn  quyết định  nên gửi chúng đến trường mầm non nào.
Ngày mùng 7, Hoắc Kiêu    đưa đến thành phố Bắc Kinh.
Khi  nhóc  thấy căn phòng mà Đỗ Kiều chuẩn  cho , trong lòng trào lên một cảm giác ấm áp:     "Cảm ơn dì Tiểu Kiều."
Đỗ Kiều vỗ về vai  nhóc, nhẹ nhàng :     "Từ nay đây sẽ là nhà của cháu, dù vui  buồn cũng   với dì,  ?"
Hoắc Kiêu gật đầu, trả lời  nghiêm túc.
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường thấy  trai đến, đều  vui mừng, Tiểu Nãi Đường còn bảo  trai bế  lên cao,  quên véo má  trai xem  gầy  :     "Anh trai ơi, chúng em nhớ  lắm-"
Hoắc Kiêu cúi đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết:     "Anh cũng nhớ các em."
Có điều, một giây , các bé  khiến   bất ngờ với một câu hỏi khác:     "Thật  em càng   Nhất Nhất và Tam Tam bây giờ thế nào ?"
Trong thời gian Tần Thiệu Diên đến thành phố Bắc Kinh, những thú cưng nhỏ  tạm thời ở nhà họ Hoắc, Hoắc Kiêu và nhóc mũm mĩm tự  chăm sóc chúng  tận tâm. Giờ đây, khi   đến thành phố Bắc Kinh, việc chăm sóc các thú cưng   giao cho nhóc mũm mĩm và ngài Tư lệnh Hoắc.
Biết rằng chúng đều khỏe mạnh, Tiểu Nãi Đường  thật tươi.
Thời gian quây quần bên  luôn trôi qua nhanh chóng,  Lễ hội Đèn lồng, Tần Thiệu Diên  thể  lên tàu trở  Đảo Lô Vĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-340.html.]
Khi  cha  sắp , hai đứa trẻ  nức nở, khiến   đều cảm thấy đau lòng. Để các con chấp nhận tin tức  sẽ rời , Tần Thiệu Diên chỉ  thể giảng giải và khuyên nhủ bằng lý lẽ với tình cảm.
"Các con xem, nếu nhà  ở đảo Lô Vĩ mà   ai chăm sóc, cây cối sẽ héo úa, đám Kim Nguyên Bảo sẽ buồn,  thể sẽ  ốm vì nhớ chúng , còn những chú bác ở đảo cũng đang chờ cha về chữa bệnh cho họ. Vì , các con đừng ,   cha đến nhất định sẽ mang theo món cá nướng yêu thích của các con."
Dù hai đứa nhỏ vẫn còn nức nở, nhưng rốt cuộc vẫn chấp nhận  sự thật . Bởi vì chúng  cha   giỏi! Đảo  thể thiếu cha!
Nhận thức  giống như Tần Thiệu Diên là một siêu  hùng bất khả chiến bại sẽ  cứu thế giới! Chúng quyết   phí công sức của cha!
Thấy bọn trẻ  ngừng ,   đều thở phào nhẹ nhõm. Lo sợ chúng  bắt đầu  ở ga tàu, Đỗ Kiều quyết định lén lút tiễn biệt.
Hai  cùng  bước  sân ga, cảm giác chua xót lan tràn trong lòng.
Đỗ Kiều đưa cho  một gói đồ, cố kìm nén cảm xúc   và dặn dò:     "Trong  là một ít thức ăn, nhớ ăn tối  tàu nhé. Về nhà thì  ăn đúng giờ, dù chỉ một  ở nhà cũng   qua loa."
Tần Thiệu Diên gật đầu, mím môi   gì nữa.
Nghĩ đến  gặp tiếp theo   khi nào,  nghiêng  hôn nhẹ lên trán cô:     "Em cũng ,  chăm sóc bản  để   lo lắng."
  lúc , thông báo sắp khởi hành vang lên từ loa phát thanh, Tần Thiệu Diên  một  nữa hôn lên má của cô.
Sau một cái chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước thì  nhấc vali lên và bước lên xe,  ngoái đầu .