"Còn hai chỗ trống, bạn chọn một cái , cái còn   vẻ như  ai ở,  thể để đồ đạc."
Cô quét mắt  qua các giường, do dự một chút  chọn giường gác  gần cửa sổ. Thấy cô  chọn xong, hai cô gái bắt đầu chuyển đồ đạc sang giường trống còn .
Đỗ Kiều  chú ý tới họ, mà bắt đầu lấy chăn gối từ trong túi hành lý  và bắt đầu sắp xếp giường của ,  đó trèo lên giường bắt đầu xếp đặt.
Lúc , hai cô gái bắt chuyện:     "Chúng  học ngành văn học Trung Quốc, bạn học ngành gì?"
"Kinh tế học." Đỗ Kiều xếp xong giường, cô bước xuống từ  cầu thang an ,  họ và :     "Mình tên là Đỗ Kiều,  vui   các bạn."
"Mình là Lưu Mỹ Văn."
"Mình tên là Triệu Kỳ, bạn là  địa phương ? Sao mang theo ít đồ ?"
"Ừm,  hẳn là  địa phương, nhưng  ở ngoài trường, nên  mang theo nhiều đồ."
Nghe cô  , hai  chỉ ngạc nhiên một chút,  hỏi thêm. Đến khi Đỗ Kiều rời , vẫn  thấy những  bạn cùng phòng khác xuất hiện.
Vì mới bắt đầu học kỳ, cô bận rộn mỗi ngày, Tôn Phồn Sâm lo lắng cô sẽ mệt mỏi, tự nguyện đảm nhận trách nhiệm đưa đón các con, Đỗ Kiều cảm động đến mức suýt .
Không  cách nào, cô thật sự quá bận rộn...
Bận đến mức cô   thời gian  thư cho Tần Thiệu Diên.
May mắn , cuộc gọi điện thoại cố định mỗi nửa tháng một  vẫn diễn  đều đặn   đổi.
Mỗi khi đến thời điểm , Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường đều  vui mừng! Bởi vì chúng  thể  thấy giọng  của ba!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-343.html.]
Ngày hôm đó, Đỗ Kiều dẫn theo hai đứa trẻ đến bưu điện để gọi điện thoại như  hẹn, nhưng điện thoại reo mãi  ai  máy.
Đây là  đầu tiên tình trạng  xảy , cô  khỏi lo lắng, vì  quyết định đợi tại chỗ vài phút nữa  thử . Bỗng dưng Tiểu Nãi Đường ôm chặt lấy đùi , vẻ mặt đáng thương hỏi:     "Mẹ ơi,   cha   chúng con nữa ?"
"??!" Đỗ Kiều cúi đầu  con gái,  hiểu tại  cô bé   suy nghĩ như :     "Bé ngoan,  con hỏi thế?"
"Cha của bạn Tiểu Hoa trong lớp   bạn  nữa."
Tiểu Hoa là bạn mới của Tiểu Nãi Đường,  qua đời, cha tái hôn  để mặc cô nhóc với ông bà nội. Đỗ Kiều cúi xuống vuốt tóc con gái,  một cách nghiêm túc:     "Cha con là  , cha mãi mãi yêu các con."
Nghe  lời , Tiểu Nãi Đường  nở nụ , quả quyết :     "Con cũng yêu cha-"
Lúc , chiếc điện thoại bên cạnh reo lên, cô bé vội vã buông chân  để nhấc máy, nhưng Vượng Tử  nhanh tay hơn:     "Cha ơi, cha ơi,  cha   máy ?"
Ở đầu dây bên , Tần Thiệu Diên khẽ :     "Cha  việc bận nên   kịp, xin  nhé."
"Ồ! Con  , chỉ là em gái suýt  thôi, em  luôn  nhè."
"Anh mới là kẻ  nhè, đưa điện thoại cho em, em   chuyện với cha." Tiểu Nãi Đường mếu máo,  đầu tiên cảm thấy  trai thật đáng ghét.
Thấy cô bé thực sự tức giận, Vượng Tử lập tức đưa điện thoại,  đó    với Đỗ Kiều:     "Mẹ ơi, cha  bỏ rơi chúng con ,  đừng lo."
Đỗ Kiều:     "..."
Trong thời đại , gọi điện thoại  tính phí cả hai chiều, một cuộc gọi điện thoại dài  thể tiêu tốn hết nửa tháng lương  việc.