Tần Thiệu Diên nhẹ nhàng xoa phần trán đang căng thẳng, cố gắng tỏ  bình thường:     "Có lẽ là đột nhiên đổi chỗ,  quen lắm."
"Có gì mà  quen ở nhà  cơ chứ, để   nấu cơm, con ở  tập với cha." Dương Xuân Mai cất kiếm   bếp,  khỏi thắc mắc đôi vợ chồng trẻ    ?
Có lẽ chỉ  đàn ông mới hiểu đàn ông,  thấy vẻ mặt phiền muộn của , Tôn Phồn Sâm  hỏi:     "Lần  về    vui? Không quen với cuộc sống xa cách?"
Bất ngờ  ai đó chỉ chọc trúng tâm, Tần Thiệu Diên   bối rối:     "Con và cô  chênh  bảy tuổi, trường Đại học Bắc Kinh   nhiều tài năng trẻ, đầy sức sống, nên con cảm thấy  mấy tự tin."
Nghe  tự ti về bản  như , Tôn Phồn Sâm  nhẹ:     "Năm nay con 31 tuổi,  đạt  độ cao mà  khác 40 hoặc 50 tuổi, thậm chí cả đời  thể đạt , con còn tự ti cái gì? Dẫu cho Đại học Bắc Kinh  nhiều  tài đến mấy thì ? Họ   con, càng   chồng của Tiểu Kiều. Thằng nhóc , con đang lo lắng vô ích."
Tần Thiệu Diên im lặng một lúc, bỗng nhiên cảm thấy như  khai sáng, tâm trạng cũng sáng lên:     "Cha, cha  đúng, là con nghĩ quá nhiều,   con sẽ  mắc    nữa."
Thấy  tiếp thu lời khuyên, Tôn Phồn Sâm  càng thêm tươi:     "Người  ,  trong cuộc mờ mịt,  ngoài cuộc  rõ,  trách con ."
Giữa vợ chồng    thể luôn suôn sẻ, đây đều là quá trình tu luyện.
Khi Đỗ Kiều tỉnh dậy, bữa sáng   chuẩn  xong. Tần Thiệu Diên đang bón cơm cho các con,  thấy cô, vẻ mặt   là nụ .
Đỗ Kiều cố gắng  suy nghĩ lung tung, giọng  mềm mại:     "Hay là hôm nay bọn em xin nghỉ, ở nhà với  một ngày nhé?"
"Không cần, ăn sáng xong,  sẽ đưa các em đến trường."
Nghe cha  sẽ đưa  đến trường, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  phấn khích, thậm chí còn  mặc bộ quần áo  nhất  học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-354.html.]
Một giờ , cả gia đình tay trong tay   xe bus  đến trường, dọc đường, hai đứa trẻ kể cho Tần Thiệu Diên  những chuyện thú vị ở trường.
Anh lắng  một cách chăm chú, thỉnh thoảng còn đưa  lời khuyên, Đỗ Kiều  thấy cảnh ,   mua một chiếc máy ảnh để ghi .
Khi xe bus dừng ở trạm gần Đại học Bắc Kinh, Tần Thiệu Diên dẫn các con xuống xe, ánh mắt vẫn  quên chăm sóc Đỗ Kiều.
Trên đường đến trường mẫu giáo, vô tình gặp vài bạn cùng lớp  ngang qua, Tiểu Nãi Đường vội vàng khoe khoang với  :     "Đây là cha của tớ! Cha của tớ  giỏi giang!"
Các bạn nhỏ  đầu tiên gặp Tần Thiệu Diên, tất cả đều tỏ  tò mò, nhất là bộ quân phục    càng  chúng cảm thấy ngưỡng mộ.
"Tiểu Nãi Đường, cha  là chú bộ đội ạ?"
"Ừm! Cha còn là chú bác sĩ nữa!"
Nghe những lời đáng yêu từ các em nhỏ, Đỗ Kiều  nhịn  mà   tiếng. Thấy thời gian đến lớp sắp đến, cô vội vã giục các bé  trường.
 hai đứa nhỏ dường như   thấy, vẫn  yên một chỗ.
"Có chuyện gì ? Sao các con  ?"
Tiểu Nãi Đường  Tần Thiệu Diên, ánh mắt trong veo hỏi:     "Cha ơi, chiều nay con tan học, cha còn ở đây ?"
"Ừ, vẫn còn." Giọng  của  đàn ông mang theo chút nghẹn ngào.