"Xong ,  lắm!   chụp cho bạn thêm hai bức ảnh riêng, tổng cộng là bốn bức, các bạn cứ yên tâm với kỹ thuật của ."
Sau khi chụp xong,  thợ trả  máy ảnh cho Tần Thiệu Diên, đồng thời Tần Thiệu Diên  trả cho ông  hai đồng.
"..." Đỗ Kiều còn đang thắc mắc    mời    đến giúp, hóa  là trả tiền.
Mỗi bức hình là năm xu, bốn bức là hai đồng, trái tim cô như đang rỉ máu!
Sau khi  thợ chụp ảnh , Đỗ Kiều kéo nhẹ góc áo  và lẩm bẩm:     "Chụp ở chỗ ông  chỉ hai xu một bức,  trả ông  hai đồng, thảo nào   nhiệt tình thế."
Tần Thiệu Diên chỉ  nhẹ,   gì mà chỉ để cô , điều  khiến Đỗ Kiều  nổi giận cũng khó...
Sau khi thăm vườn thú xong  là buổi tối, họ trực tiếp trở về nhà.
Đây là đêm cuối cùng Tần Thiệu Diên ở nhà, Dương Xuân Mai  chuẩn  một bàn đầy ắp các món ăn. Sau bữa tối, mấy đứa trẻ  trong phòng học bắt đầu  thư, ngoại trừ Hoắc Kiêu  bút pháp lưu loát, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường chỉ  thể dùng hình vẽ để  thế cho nỗi nhớ.
Đến  khi  ngủ, Tần Thiệu Diên nhận  nhiều bức thư.
Có thư Hoắc Kiêu  cho ông nội và nhóc mũm mĩm, còn Vượng Tử  cho Bạch Vũ Hiên. Tiểu Nãi Đường đặc biệt  một bức thư cho Kim Nguyên Bảo ở nhà, bảo nó đừng chạy  ngoài nữa!
Nếu một ngày nào đó lạc đường thì sẽ  tệ!
Đỗ Kiều  bức thư của cô bé,   ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-361.html.]
Nghĩ đến việc ngày mai   xa cách, cô  hề cảm thấy buồn ngủ, cô   giường vẫn còn nghĩ về những bức ảnh chụp hôm nay.
"Khi em rửa xong những bức ảnh , tháng  sẽ mang cho , còn  gì mà   mang theo nữa ?"
Tần Thiệu Diên ôm cô  lòng, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải qua mái tóc dài của cô:     "Nếu  thể mang em theo về thì   mấy."
Đỗ Kiều ngước mặt lên, đáy mắt chỉ  là hình bóng của :     "Hãy kiên nhẫn chờ đợi thêm một tháng nữa, em chắc chắn sẽ bay đến bên ."
Bầu  khí dịu dàng của đêm ngày càng đậm đặc, từ từ, chỉ còn  tiếng vỗ tay    đỏ mặt tim đập trong căn phòng...
Sau khi Tần Thiệu Diên rời , trong sân  trở về như  khi.
Đỗ Kiều biến một căn phòng thành phòng rửa ảnh chuyên dụng.
Mọi thứ trong phòng tối đều  kỹ lưỡng, cô mất ba ngày mới  thành, và dán một tờ giấy cấm Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  bên ngoài cửa, mục tiêu  rõ ràng.
Dương Xuân Mai  hiểu những điều , khi  con gái  tiêu một khoản tiền lớn, bà  khỏi xót xa, thẳng thừng chê cô là  tiêu hoang.
"Cái thói tiêu xài hoang phí của con khi nào mới sửa ? Trong tay  chút tiền cũng  đủ con tiêu."
Đỗ Kiều  thì vẫn nhận thức , nhưng liệu cô   đổi    là chuyện khác:     "Đời sống tươi   cần   máy ảnh để ghi ,    ngày nào đó ảnh chụp của con đem  tham gia cuộc thi, mà còn trúng thưởng nữa thì ? Đến lúc đó thì tiền    về, cái  gọi là giai đoạn chuẩn  để đầu tư."
Dương Xuân Mai  hiểu cái gọi "đầu tư" là gì, nhưng bà  Đỗ Kiều  bài kiếm   ít tiền, chẳng lẽ chụp ảnh cũng  thể kiếm tiền?