Nghĩ đến những bức ảnh  đăng  báo, bà cảm thấy điều     thể, vì thế thái độ   đổi 360 độ:     "Dù  thì đều do con quyết định, chỉ cần  tiêu hết tiền   là ."
Đỗ Kiều nghĩ trong lòng:     Con  thèm  ! Chẳng  là kiếm tiền ư? Con cũng  !
Vậy là, ngày hôm   học, Đỗ Kiều mang theo một đống tờ rơi quảng cáo.
[Ảnh kỷ niệm Đại học Bắc Kinh, mỗi tấm hai xu,   lừa đảo. ]
Như những tân sinh viên trúng tuyển  trường đại học mơ ước, tất nhiên họ  chụp một bức ảnh về cuộc sống của  ở trường Đại học Bắc Kinh để gửi về nhà. Khi   thấy bức ảnh cô chụp cho Tần Thiệu Diên và các con, tất cả đều  trả tiền để chụp ảnh.
Là bạn học cùng trường, Đỗ Kiều  giảm giá cho họ, chỉ thu mỗi tấm một xu tám hào. Như  rẻ hơn nhiều so với các studio ảnh bên ngoài,   đều  hài lòng. Người tìm cô chụp ảnh  đông, nhưng Đỗ Kiều chỉ tận dụng thời gian giữa giờ nghỉ để chụp ảnh,    ảnh hưởng đến việc học.
Vì cô  thành tích học tập xuất sắc,    rối loạn trật tự an  của trường, các giáo viên coi như  thấy, mắt nhắm mắt mở.
Một ngày, bên bờ hồ Vô Danh lấp lánh ánh nắng, Đỗ Kiều  chụp xong một bức ảnh cho một nữ sinh, thì thấy   thở hổn hển chạy đến phía cô.
"Tiểu Kiều,  nhanh chạy  cổng trường xem,  hai đứa trẻ đang  lóc tìm  đấy!"
Nghĩ đến hai đứa nhỏ ở nhà, Đỗ Kiều vội vàng chạy về phía cổng trường.
Khi chạy đến,   thấy bóng dáng của Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường.
"Mợ ơi, chúng cháu ở đây !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-362.html.]
Đỗ Kiều  thấy giọng  thì  đầu ,  kỹ thì  là Thiết Đản và Thôi Man, cô lập tức chạy về phía họ:     "Sao thế? Sao hai đứa   học?"
"Mợ ơi,  ơn đưa cháu đến gặp ông ngoại,  cháu đánh  với  khác, giờ   viện."
"Vì  ? Cha của các cháu ?"
Nhắc đến điều , hai đứa trẻ càng  nhiều hơn:     "Cha cháu mấy ngày   thương chân, đang ở nhà nghỉ ngơi!"
 là chuyện  ngớt  thêm chuyện.
"Được, các cháu chờ mợ một chút, mợ  xin phép nghỉ học, lát nữa  ." Nói xong Đỗ Kiều   trở  trường, khi   mang theo một túi xách.
Trên đường đến bệnh viện, Đỗ Kiều hỏi chúng lý do đánh , Thôi Man chần chừ một lúc, cuối cùng kể cho cô  sự thật:     "Có một  phụ nữ chặn  cháu  đường  học, cứ  rằng cháu là con của nhà bà ,  cháu  chấp nhận, họ liền xảy  xô xát."
Mặc dù  hiểu rõ nguyên nhân, nhưng Đỗ Kiều đoán  phần nào.
Khi họ đến bệnh viện, Tần Vận Tiệp đang   giường bệnh, ánh mắt cảnh giác   phụ nữ  đánh  với .
"Man Man là con gái , đừng ai nghĩ đến việc cướp ! Nếu dám thì cứ để Phùng Quốc Vĩ đến đây,   hỏi xem,    dám mở miệng ?"
Người phụ nữ trung niên chỉ khinh bỉ một tiếng,    để ý đến lời chị :     "Cô  buông tay là còn lưu luyến con trai   ?  tiếc , dù cô  lưu luyến thì cũng vô ích, con dâu  là con gái của trưởng phòng,   loại   cha   như cô. Hay là cô đang toan tính đến chuyện tiền bạc? Cứ   một con ,  trả tiền cho."