Đỗ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ   như , Tôn Phồn Sâm nhướn mày:     "Vì  ?"
Cô  tươi  đối phương, trông  tinh nghịch:     "Mười phần trăm còn    sợ hãi đến ngất xỉu, vẫn  tỉnh  ."
Tôn Phồn Sâm  xong  ha hả, còn Hoắc Kiêu vì  tìm  điểm vui mà miễn cưỡng mím miệng . Thấy , Đỗ Kiều cố tình tỏ vẻ tức giận:     "Hoắc Kiêu,  cháu  ? Chẳng lẽ trò đùa của dì  nhạt ?"
Hoắc Kiêu  gật đầu thừa nhận nhưng   dám,  nhóc chỉ  thể nhanh chóng chuyển đề tài:     "Dì Tiểu Kiều,   dì  sẽ dạy cháu cách rửa ảnh ? Bây giờ chúng   thể bắt đầu học ?"
Thấy  nhóc  đến chuyện chính, Đỗ Kiều mới thu  vẻ mặt đùa giỡn:     "Được, chúng   thôi!"
Đến phòng tối, Hoắc Kiêu cảm thấy  tò mò về  thứ ở đây, nhưng  nhóc chỉ  quanh chứ  dám chạm  bất cứ thứ gì.
"Cảm thấy thế nào? Thích chỗ  ? Nếu thích, chúng   thể cùng  kiếm tiền."
Hoắc Kiêu đang chăm chú  những bức ảnh  tường,  cô ,  nhóc  đầu  một cách ngơ ngác:     "Kiếm tiền?"
" thế, dì ở Đại học Bắc Kinh, cháu ở Đại học Thanh Hoa, gọi là song kiếm hợp bích, bất khả chiến bại. Cháu chỉ cần mua một cái máy ảnh là ."
"Máy ảnh  giá bao nhiêu?" Hoắc Kiêu  hứng thú, nhưng  nhóc tiếc tiền mua máy ảnh.
"Cái máy của dì mua hơn năm trăm, cháu  thể mua loại ba trăm mấy."
Trước đó ở đảo, Hoắc Kiêu dựa  việc bán phế liệu  tiết kiệm  một khoản tiền, nhưng  nhóc   tiêu  tiền đó, vì   đưa  một câu trả lời cụ thể.
Đỗ Kiều  ép buộc, mà bắt đầu truyền đạt kỹ thuật rửa ảnh của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-368.html.]
Thời gian học hỏi trôi qua  nhanh, chỉ trong nháy mắt hơn một giờ  trôi qua. Khi họ bước  khỏi phòng tối, Tôn Phồn Sâm đang dẫn hai đứa trẻ  nghỉ mát trong sân. Nghĩ đến cô gái Dư Vãn,  nhiều  do dự, cô quyết định chia sẻ suy đoán của  với Tôn Phồn Sâm.
"Cha, con  chuyện   với cha."
Hiếm khi thấy cô nghiêm túc như , Tôn Phồn Sâm gật đầu và cùng với cô   phòng khách:     "Chuyện gì ? Có chuyện gì ở trường ?"
"Vâng, là chuyện của Dư Vãn."
Đỗ Kiều tóm tắt  một  cho ông  ,   ý kiến của đối phương:     "Cha, cha  nghĩ là con suy nghĩ quá nhiều ?"
Tôn Phồn Sâm giữ vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng chấn động vô cùng, ông   ngờ rằng một sinh viên xuất sắc như    ý định tự tử?!
"Đỗ Kiều, cảm ơn con  chú ý, cha sẽ để mắt đến bạn học đó ở trường, nếu con phát hiện  điều gì bất thường, nhớ   với cha."
"Vâng,  ạ!"
Trong những ngày tiếp theo, ngoài việc  học và về nhà, Đỗ Kiều còn thường xuyên  thăm Tần Vận Tiệp. Thấy sắc mặt chị  mỗi ngày một hồng hào, cuối cùng cô  thể yên tâm  cần   thăm mỗi ngày nữa.
Ngày hôm đó, Dư Vãn tìm đến Đỗ Kiều, định  thời gian và địa điểm chụp.
Cô   chụp hai bức ảnh,  lượt ở hội trường và bên hồ Vô Danh, thời gian là  giờ học buổi tối.
Đỗ Kiều   khi chụp xong ảnh, cô   thể sẽ chọn tự tử, điều  khiến cô cảm thấy  lo lắng, giờ chỉ  thể cố gắng kéo dài thời gian để tìm cách khác:     "Ánh sáng buổi tối quá tối,  bằng chúng  chụp  cuối tuần,  thấy ?"